Nhận  Mạnh Chước  lớn, Phong Tri Ý cố tình giao cho  một  công việc nhỏ trong nhà để nuôi dưỡng tính trách nhiệm và khả năng xử lý vấn đề của .
"Được ạ!" 
Mạnh Chước,  sự tác động của Mạnh Tây Châu, cũng  chăm chỉ,  bao giờ lười biếng khi  gọi.
Sau khi để xe  hiên nhà, Mạnh Chước còn sắp xếp xe của hai em trai,  yêu cầu chúng  nhà rửa tay chuẩn  ăn cơm, và chạy đến bên cạnh Phong Tri Ý, nhận lấy diêm.
"Mẹ, để con  cho!"
Phong Tri Ý   nhanh nhẹn leo lên thang, châm lửa  những chiếc đèn lồng.
"Cẩn thận nhé."
"Vâng, ." 
Mạnh Chước nhanh chóng châm lửa cho từng chiếc đèn lồng,  đó di chuyển thang đến vị trí khác và tiếp tục công việc.
Khi Mạnh Tây Châu bê đồ  nhà,  thấy  bộ sân nhà rực rỡ ánh sáng từ những chiếc đèn lồng đỏ, tạo  khí Tết  ấm áp. 
Anh  khi thấy những dòng chữ    lắm  bức tranh, hỏi.
"Đây là Mạnh Chước  ?"
"Ừ,  chỉ  đôi câu đối, mà cả những hình cắt giấy và đèn lồng nữa, tất cả đều do Mạnh Chước cùng hai em trai  đó." 
Phong Tri Ý  các con châm đèn lồng và cảm thấy xúc động.
"Có vẻ như trong chớp mắt, Mạnh Chước  lớn lên, giống như một  trai ."
Hơn nữa, cô cũng nhận  rằng   từ khi nào Mạnh Chước   còn  chuyện bằng lời lặp , trong khi cô vẫn  thể  đổi cách  chuyện với các con.
Mạnh Tây Châu mỉm , đặt đồ xuống.
Đó là vì  đây    với thằng bé rằng.
“Con là con trai lớn của gia đình chúng , khi ba  ở nhà, con chính là  đàn ông lớn nhất, là trụ cột, là  chủ của gia đình,  bảo vệ và chăm sóc  và các em trai.”
Có lẽ vì  mà thằng bé  trở nên   trách nhiệm."
Phong Tri Ý  trách .
"Anh quá vội vàng  đấy! Còn trụ cột, chủ nhân của gia đình nữa,  bé mới bao nhiêu tuổi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-612-ca-nha-an-tet.html.]
"Vậy em  coi thằng bé như một đứa trẻ ba tuổi ?" 
Mạnh Tây Châu phản nác.
"Sau hôm nay thằng bé  bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi ở nông thôn  còn nhỏ nữa,   thể xuống đồng  việc kiếm công điểm .
“Nên  một  công việc nhỏ trong nhà là bình thường. Khi  bảy tuổi,    thể tự lo cho . Không   "con hơn cha" ? Thằng bé  thể kém hơn  ."
"Anh và thằng bé  môi trường lớn lên khác  mà." 
Phong Tri Ý  cần suy nghĩ cũng , Mạnh Tây Châu khi bảy tuổi là vì  ép buộc, mới  chịu đựng nỗi khổ đó.
"Con chúng   cần  như ."
Khi còn nhỏ cô   tuổi thơ, nên chỉ  con   thể phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần một cách tự nhiên. 
Người lớn lên mà   tuổi thơ bình thường như cô và Mạnh Tây Châu, đều  tính cách tối tăm và méo mó,  thể  .
Đó là một điều  may.
"Không    thằng bé  sớm trở nên tự lập,  chỉ nghĩ rằng, chúng   nên nuông chiều quá, em nên để nó  một  công việc nhỏ.”
“Không thể nuôi nó lười biếng thành một  chỉ cần vươn tay  là  quần áo, mở miệng  là  cơm." 
Mạnh Tây Châu thực sự tin tưởng.
"Ý thức và khả năng gánh vác công việc của một  bé cần   nuôi dưỡng từ nhỏ."
Dù gia đình họ  lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng cũng  thể nuông chiều  một  bé  thể tay  thể nâng, vai  thể gánh vác trách nhiệm .
Phong Tri Ý nghĩ nghĩ cũng đúng, cô  phản đối cách giáo dục con của  nữa.
Cả nhà  dọn dẹp xong xuôi, họ quây quần bên  ăn bữa cơm Tất Niên náo nhiệt. 
Sau đó, vợ chồng Phong Tri Ý phát lì xì cho các con, ba đứa trẻ vui mừng nhét phong bao  lợn tiết kiệm.
Lợn tiết kiệm bằng gỗ do Mạnh Tây Châu tự , vì đứa lớn tuổi Sửu, hai đứa nhỏ tuổi Thìn.
Nên hình dáng của từng con lợn tiết kiệm đều  chạm khắc theo tuổi của chúng, bụng phệ, dáng vẻ ngây thơ dễ thương,  thể chứa khá nhiều tiền lẻ.
Mạnh Chước nhiều tiền tiết kiệm nhất,  bé lắc lắc tiền bên trong, khá nặng,  tự tin :
“Mẹ ơi, con sẽ để dành cho đến khi con lớn lên,  con sẽ mua chiếc xe giống chiếc mà ba lái về hôm nay.”"