Lúc bấy giờ, tivi  hiếm,  thể quảng cáo  truyền hình trung ương thực sự là vinh dự lớn cho cô.
Ban đầu Phong Tri Ý   dựa  quan hệ, tìm  hỗ trợ, cô luôn tuân theo quy định và quy tắc nơi  một cách nghiêm túc.
  ngờ    cố tình gây khó dễ cho cô, cản trở tiến độ khai giảng của trường học, nên cô  chấp nhận lời đề nghị của bác sĩ Uông, đồng ý  nhận giải.
Thực , cô  hứng thú với loại vinh dự . 
Bất cứ ai  cơ hội và  cảnh như cô, đều  thể   nhiều hơn cô, một con cá muối  hơn.
Vì , trong mắt cô, điều    gì đáng tự hào.
Danh tiếng chỉ là gánh nặng, để   sống an nhàn, thoải mái, cô còn đặc biệt lấy một "biệt danh" khác để nhận giải thưởng . 
Khi quảng cáo trường học  truyền hình và báo chí,  sáng lập trường học cũng  nhắc đến  biệt danh đó.
Lúc    mạng internet, cô chỉ cần xuất hiện nhận giải,    cũng  ít, nên ảnh hưởng  lớn.
Phong Tri Ý vội vã nhận giải xong  về, kịp thời cho kỳ khai giảng tháng Chín của trường học. 
Con cả của cô năm nay 7 tuổi, hai đứa nhỏ 4 tuổi, đúng lúc một đứa  tiểu học, hai đứa nhỏ  lớp mẫu giáo.
Vì chó  tiện theo  trường, Phong Tri Ý  giấu thiết  kết nối  "đồng hồ" đeo tay, tặng mỗi đứa trẻ một chiếc, gói trong quà tặng sách vở, đồ dùng học tập,  rằng mua từ nước ngoài về.
Lúc bấy giờ đồng hồ cũng coi như là mặt hàng xa xỉ, hai đứa nhỏ còn mơ hồ  hiểu giá trị của nó, nhưng Mạnh Chước  vui,  rời tay, cứ     chiếc đồng hồ  cổ tay,   tin.
"Mẹ ơi, thật sự là tặng cho con ?"
Phong Tri Ý .
"Còn giả ? Không   đeo  tay con  ?"
Mạnh Chước  hớn hở "hehe".
"Sách của con ?" 
Phong Tri Ý mới về hôm nay,  Mạnh Tây Châu  hôm qua  đưa các con  đăng ký học, ngày mai bắt đầu học.
"Mẹ sẽ bỏ  cặp cho con."
"Đây ạ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-618-nhan-giai-nobel.html.]
Mạnh Chước mở ngăn kéo bàn học, lấy  hai cuốn sách mỏng.
Phong Tri Ý nhận lấy xem,  ngạc nhiên.
"Chỉ  hai cuốn  ?"
Một cuốn sách tiếng Trung và một cuốn sách toán học, trông giống như những cuốn sách nhỏ với nội dung sặc sỡ, ít chữ,  hề  vẻ nghiêm túc và dày dặn như sách giáo khoa.
Điều  khiến cô cảm thấy  lãng phí với chiếc cặp học sinh đầy đủ chức năng mà cô  chuẩn .
"  ạ, lớp một chỉ  hai cuốn, lớp hai  bốn cuốn." 
Mạnh Chước  xong,  xuống bên cạnh Phong Tri Ý.
"Mẹ ơi, con  học lớp hai như  Tào Cường. Con  xem hết hai cuốn sách  hôm qua , nội dung  sách   dạy con từ , con cũng hiểu cả bốn cuốn sách của  Tào Cường nữa."
Phong Tri Ý  điều , Tào Cường  10 tuổi, học lớp một  chút chậm trễ, vì  vợ chồng doanh trưởng Tào  cho  bé tham gia kỳ kiểm tra của trường và đăng ký học lớp Hai.
 Mạnh Chước mới chỉ 7 tuổi, Phong Tri Ý thấy  cần  vội.
"Anh Tào Cường học lớp Hai vì độ tuổi của    đến,  theo kịp sẽ tụt hậu.”
“ con đang ở đúng tuổi học lớp một. Chúng  cứ  việc phù hợp với tuổi tác,  cần nôn nóng." 
Mạnh Chước mím môi, lật qua lật  hai cuốn sách với vẻ  hài lòng.
" con   hết sách lớp Một ,   đang lãng phí thời gian ?"
Thực tế, đối với trẻ con ở độ tuổi , điều quan trọng nhất là  học cùng lớp với bạn bè như Tào Cường.
"Làm   lãng phí ?" 
Phong Tri Ý nhẹ nhàng hướng về hai cuốn sách trong tay .
"Nếu con   hết nội dung , thì con  nhiều thời gian để học thêm những thứ khác chứ.”
“Ai  rằng chỉ cần học xong hai cuốn sách  là đủ cho lớp một? Nếu , cả năm học của con sẽ nghèo nàn  bao, đúng ?"
Mạnh Chước  cô chớp chớp mắt, dường như  hiểu lắm.
Thấy Mạnh Chước vẫn  hiểu, Phong Tri Ý liền lấy những khối gạch xếp chồng đang xếp bên cạnh, lắp ráp để cho  xem.
"Con xem , nếu việc học giống như con xếp gạch,   là xếp càng nhiều và rộng ở phía , thì mới  thể xếp cao và vững chắc hơn ?"