Phong Tri Ý thực sự cảm thấy kinh ngạc, thái độ  đổi chóng mặt,  nhận  của nhà họ Thẩm quá  xí.
Mạnh Tây Châu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô.
"Dậy thôi em?"
"Vâng." 
Phong Tri Ý  định  dậy thì   Mạnh Tây Châu ôm  khỏi bồn tắm.
Anh lấy khăn tắm cẩn thận lau khô cho cô,  ôm cô trở về phòng ngủ.
"Ngày mai đến bệnh viện thăm ông nội,  nên đưa các con theo ?"
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Em cũng  ,  nghĩ xem  nên đưa ?"
Thực  cô thấy  cần thiết, nhưng  nghĩ về phép tắc xã hội,  lẽ nên đưa theo.
Mạnh Tây Châu đặt cô  chăn, tự  lau qua loa  cũng tắt đèn chui  chăn, ôm cô  lòng.
"Đưa  xem thử. Tình hình của ông nội bây giờ  lạc quan,  thể chỉ còn một hai ngày nữa thôi."
"Được thôi." 
Phong Tri Ý dường như suy tư, cô  trong lòng , thực  vẫn đang bận tâm, ngày mai cô nên   nên cứu ông Phong.
Mạnh Tây Châu dường như cảm nhận  cô  chút bất an, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, an ủi.
"Dù em quyết định  gì, chồng em luôn ủng hộ. Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ."
"Vâng." 
Phong Tri Ý loại bỏ  suy nghĩ, tập trung nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm , cả gia đình ăn sáng xong thì mang theo quà đến bệnh viện thăm ông Phong.
Lo sợ các con  hiểu,  đường Phong Tri Ý giải thích cho ba đứa trẻ.
"Lần  chúng  đến thăm ông nội của , cũng là cụ cố ngoại của các con, các con gọi là “cụ ngoại” là ."
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Mễ Mễ  vẻ  hoang mang.
"Ông nội của , cụ ngoại...    giờ chúng   gặp ông  ạ?"
Hai đứa trẻ khác cũng gật đầu, tỏ  hoài nghi  cô.
Phong Tri Ý chợt giật , Mạnh Tây Châu đang lái xe  định mở miệng giải thích thì  cô ngăn , cô  thật với các con.
"Vì nhà chúng    với ông , chỉ là họ hàng, cần  qua  một chút. Bây giờ ông   ốm, nên chúng  đến thăm ông."
Cô   ở  mặt các con tô vẽ hòa bình, các con sẽ  khả năng phân biệt đúng sai của riêng .
"Ồ." 
Ba đứa trẻ tỏ vẻ như hiểu nhưng  hiểu, gật đầu, cụ ngoại mà  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-635-den-tham-ong-phong.html.]
"Mẹ ơi,   là..." 
Mạnh Chước  vẻ  chắc chắn lắm,  bé tìm kiếm trong ký ức xa xưa.
"Hồi con nhỏ,  và ba thường xuyên dẫn con đến thăm một ông cụ    ạ?"
Phong Tri Ý ngạc nhiên nhướn mày.
"Con còn nhớ ?"
Mạnh Chước ngượng ngùng mím môi .
"Conn chỉ nhớ một chút thôi, mơ hồ lắm. Con nhớ hồi nhỏ,  và ba thường xuyên dẫn con đến nhà một ông lão ăn cơm.”
“Nhà ông lão  lúc nào cũng  nhiều  lạ, thường    vui, con  thích ở đó lắm."
"Con nhớ cả những chuyện nhỏ như  ?" 
Phong Tri Ý thực sự ngạc nhiên, hóa  trẻ con    hiểu, những việc ấn tượng chúng đều  thấy và ghi nhớ trong lòng.
Thấy  bé ngượng ngùng gật đầu, Phong Tri Ý thẳng thắn  với .
"Con  sinh  ở đây,  lớn lên đến ba tuổi,  và ba mới đưa con về quê nhà của chúng ."
"Con  sinh  ở đây ư?" 
Mạnh Chước cũng ngạc nhiên,  tò mò.
"Nhà chúng    ở  thế ạ? Phải chăng là ngôi nhà chúng  ở tối qua ?"
"Không , là một chỗ khác." 
Phong Tri Ý nhớ , căn nhà nhỏ đó, hình như vẫn còn giữ  cho cô.
"Có dịp,  sẽ đưa con đến xem."
"Vâng." 
Mạnh Chước vẫn  tò mò về ngôi nhà   từng sống lúc nhỏ.
Thái Thái và Mễ Mễ cũng tò mò hỏi.
"Mẹ ơi, còn chúng con thì ? Chúng con cũng sinh  ở đây ạ?"
"Không ." 
Phong Tri Ý  kịp trả lời, Mạnh Chước  nhớ rõ.
"Các em sinh  ở quê nhà của chúng , lúc các em mới sinh,  còn tưởng các con là những cô em gái  xí,   giật ,  còn nhớ mà."
"Ha ha ha..." 
Phong Tri Ý và chồng  nhịn  bật  khiến hai đứa nhỏ xông  chọc  trai.
"Anh mới  xí ý!"
Cả gia đình với tiếng  vui vẻ đến bệnh viện, ngay khi bước , gia đình năm  với nhan sắc nổi bật lập tức thu hút sự chú ý của  .