Mà Phong Tri Ý thì  thờ ơ, vẻ mặt  hề d.a.o động, thậm chí cô còn  đầu hỏi đại đội trưởng     lẳng lặng một bên từ lúc nào: 
“Đại đội trưởng, ngài đều  thấy  đấy,   báo cáo cô  tội vu khống, ăn cắp.”
Đại đội trưởng sửng sốt, còn  kịp phản ứng, phần lớn quần chúng  ồn ào “gặp chuyện bất bình”.
“Ôi   chứ, thanh niên trí thức Trần,    thảm như  , cô còn  báo cáo  ?”
“ , cô     đức !”
“Bắt nạt một  thảm hại như thế,  cô    hổ như  chứ?”
…
Phong Tri Ý  mặt mấy  khuyên cô  rộng lượng, thiện lương, khóe miệng nở nụ  trào phúng: 
“Cô  đáng thương? Nên  đáng   ?  chỉ là  lòng  cứu ,  vô cớ chịu  tai ương  tù ở ba tháng?”
Mọi  nghẹn lời, lúc  mới nhớ  thanh niên trí thức Trần mới là  vô tội nhất.
 họ vẫn:
 “Cô    cũng nhận  với cô  đấy , hơn nữa cô  cũng thảm  . Quên , bỏ qua cho cô  !”
“Cô  xin   là giỏi lắm ?  nhất định     ?” 
Phong Tri Ý  mỉa: 
“Có  cứ ai đáng thương, bần cùng, thê thảm là  thể  kiêng nể gì mà phạm tội? Đều  thể hợp tình hợp lý  tổn thương  khác mà  cần chịu trách nhiệm ?”
Nói xong, cô    một lượt: 
“Vậy  bằng các  hỏi một chút,  nhà những   rắn cắn bại liệt, họ  bằng lòng tha thứ cho Hạ Mai ? Có bằng lòng buông tha cho Hạ Mai ?”
Lời    , tức khắc   nhà của  vô tội  hại   kiên định tỏ ý kiến.
“Không! Hạ Mai như    là báo ứng, cô  gieo gió gặt bão! Cô  xứng đáng!”
“! Cô   thảm hơn nữa thì  thảm bằng đứa con  đang yên đang lành từ nay về  đều chỉ  thể  liệt,  còn hy vọng thành gia lập nghiệp ?” 
“Có thảm bằng một đứa nhỏ đang  lành như thế tự dưng  hủy hoại ?”
“Cô  hủy hoại con ,  hận  thể mang cô   ngũ mã phanh thây, bầm thây vạn đoạn, cũng  thể giải  mối hận trong lòng !”
“Cô   hại trụ cột gia đình ,   ai kiếm công điểm, cả nhà  liên lụy, mấy đứa nhỏ kêu than   thức ăn ăn, chuyện  ai chịu trách nhiệm đây?”
“Cô  hại mặt con gái   hủy,  lấy chồng , nếu con gái   gả  ,   chi tiền nuôi con gái cả đời!”
“Không tha thứ ! Tiền chữa bệnh cô  còn  đưa cho nhà chúng ,  chữa chân cho lành  thì   để yên cho cô  !”
…
Cơn phẫn nộ của    khơi mào,  thương xót cho Hạ Mai cũng  dám hé răng nữa.
 vẫn    phục, hung hăng  Phong Tri Ý: 
“ thanh niên trí thức Trần cô cũng  ảnh hưởng gì mà, cũng  thiếu cánh tay cẳng chân nào.” 
“Cô xem cô  còn thiếu nợ nhiều như ,  cô cứ  thuận theo mà  buông tha .”
Phong Tri Ý trào phúng : 
“ đây vu khống báo cáo   tù ba tháng, chờ  về  nhẹ nhàng đến  với  câu thật xin ,   rộng lượng  với  một câu    ?”
Đối phương nhất thời  cô mỉa   nên lời.
Hạ Mai thấy giả vờ đáng thương  ép buộc đạo đức  Phong Tri Ý, thì vội lớn tiếng : 
“Được!   tù!   ba tháng… gấp đôi!   tù nửa năm, đủ ? Chỉ cần cô loại bỏ mùi hôi tanh, độc rắn , chữa khỏi tay và chân ,  chứ? Trần Tố Tố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-70-ha-mai-cau-cuu.html.]
Phong Tri Ý đưa mắt  cô , trong đôi mắt cô đầy trào phúng và lạnh lùng, khóe miệng cong lên mỉa mai: 
“Cô lấy   ảo tưởng rằng  sẽ lấy ơn báo oán?”
 “Cô, cô…” 
Hạ Mai ngẩn , nếu   đây cô  còn lòng  hẹp hòi,  dùng dư luận ép Phong Tri Ý   lời, thì  khi  thấy rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt cô thì cô  mới thực sự sốt ruột, vội vàng nhào lên: 
"Không! Cô  thể như ! Trần Tố Tố, cô  thể thấy c.h.ế.t mà  cứu! Chúng  dù gì cũng cùng là thanh niên trí thức mà!”
Phong Tri Ý tránh  đúng lúc: 
“Chưa  đến chuyện  vốn  thể chữa  bệnh   cô, dù  ,  tuyệt cũng sẽ  chữa giúp cô.” 
“Cô  quên  cảnh báo cô thế nào  ? Nếu còn   tiếp theo, ở chỗ  đây, ngay cả cơ hội nhận sai sám hối cô cũng   .”
Nói xong, cô  quan tâm đến cô  nữa, mà chuyển sang phía Đại đội trưởng:
“Đại đội trưởng,  chứ? Nếu ngài  nhận báo cáo thì mai  sẽ lên thị trấn.”
Thấy , thím Thiệu vẫn luôn trốn trong đám  xem Hạ Mai  lừa bịp  Phong Tri Ý  , mà thấy cô  chỉ  nhượng bộ còn kiên trì  báo cáo Hạ Mai, bà  vội nhảy : 
“Cái con đĩ ti tiện ! Tao   để ý một cái là mày chạy ngay  ngoài thế ? Mau về nấu cơm và cho gà ăn cho tao!”
Nói xong, ngay lúc Hạ Mai thảm thiết kêu “ối ối”, bà  túm tóc Hạ Mai, hung hăng kéo cô  .
Mọi  mới   còn thương hại cô  vội tránh , trơ mắt  Hạ Mai  ngược đãi mà   gì, thần sắc c.h.ế.t lặng, lạnh lùng, thậm chí còn  chút hả hê khi thấy  gặp họa.
Phong Tri Ý thấy  thì  giễu cợt, họ dám đến khuyên cô  lương thiện,   dám chỉ trích thím Thiệu lấy một câu.
Đại đội trưởng trầm mặc  thím Thiệu kéo Hạ Mai  xa, ông  thu hồi ánh mắt  bảo   giải tán  mới  về phía Phong Tri Ý: 
“Hạ Mai trộm gì của cô ?”
“Không .” 
Phong Tri Ý  nhíu mày, cô đoán  Đại đội trưởng   gì: 
“ phát hiện đúng lúc, cô   thực hiện  hành vi.”
Đại đội trưởng khẽ gật đầu: 
“Báo cáo là chính sách bên  cho phép mà khích lệ, chuyện  cô  báo cáo  cô . Về phần ăn cắp, cô   lấy  của cô thứ gì,   phán  tội, cùng lắm là nhốt mười ngày nửa tháng.” 
“Với tình huống của cô  bây giờ, đồn cảnh sát chắc sẽ  bằng lòng giam cô   .”
Nói đến đây, Đại đội trưởng  ngừng , khuyên cô: 
“Thế nên, cô báo cáo cô    ý nghĩa gì, mất công lăn qua lăn  thì  bằng bỏ qua .” 
“Nữ thanh niên trí thức các cô nếu cứ qua  chỗ cảnh sát thì thanh danh cũng    lắm.”
Ở thời đại     bài xích qua  với cảnh sát, Đại đội trưởng cũng  ngoại lệ. 
Trong mắt ông  thì việc     cần thiết.
“ .” 
Phong Tri Ý đương nhiên hiểu rõ thời đại  luật pháp và chính sách sẽ trừng phạt Hạ Mai  đến nơi đến chốn: 
“  vẫn  báo cáo.”
Cô  chỉ là để trừng phạt Hạ Mai mà còn là bày  chút thái độ để  trong cả đại đội , tránh cho   cảm thấy cô  tính, ai cũng  thể bắt nạt.
Cô  thể khoan dung với đại chúng nghèo khổ, nhưng  thể dung túng cho tật  bắt nạt kẻ yếu, khinh hiền sợ ác.
Đại đội trưởng thấy cô   lời khuyên, hờn giận nhíu mày: 
“Cô   thực sự  cần thiết. Làm chậm trễ việc,    ý nghĩa gì, Hạ Mai cũng  đền bù  tổn thất cho cô.”