Chị cuối cùng cũng yên tâm, chớp mắt:
“Lần đó may mà  Tiểu Lý. Nghe sư  kể, lúc em bất tỉnh, như phát điên,   bế em lao  phòng cấp cứu.”
“Chưa từng thấy   hoảng hốt đến . Sau khi cấp cứu xong,    ở cầu thang nửa tiếng, tay run mãi chẳng dừng.”
“Tiểu Lý bình thường lạnh như băng, mà lo cho em đến mức… chứng tỏ em quan trọng với  lắm!”
Những điều đại sư tỷ , Lý Tự Nhiên từng nhắc đến.
 sững sờ, khẽ hỏi: “Không  vì em là sư  ? Còn vì lý do gì nữa?”
Sư tỷ gõ nhẹ lên đầu : “Cái đầu em  bằng gỗ ?”
“Anh thích em đấy, đồ ngốc!”
 kinh ngạc: “Thật ? Anh từng thầm thích em!”
Sư tỷ trợn mắt: “Từ hồi đại học   thầm thích em . Ngoài em , ai cũng !”
“Lúc lấy hết can đảm định tỏ tình, thì em công khai quen Phó Lăng. Anh  chỉ  nhét tình cảm  lòng.”
“Bao nhiêu năm nay   vùi đầu  việc, yêu đương, kết hôn – chẳng qua là vì  thể buông bỏ em thôi.”
Những lời sư tỷ  khiến  khó mà tiếp nhận ngay.
Cuối cùng,  cũng hiểu ánh mắt phức tạp của Lý Tự Nhiên là .
Im lặng một lúc lâu, sư tỷ dịu giọng: “Vi Vi, nếu em và Phó Lăng  đến bước đường cùng, thì ít nhất… hãy cho Tiểu Lý một cơ hội.”
Những ngày ở khách sạn trôi qua thật nhanh.
Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà nội sắp đến.
Dù giữa  và Phó Lăng đang căng thẳng, nhưng chúng  luôn giữ tình cảm với bà nội.
Lúc còn khỏe, bà thường mời chúng  về nhà ăn cơm.
Biết , cha và gia đình mới của , bà sợ  chịu thiệt nên luôn dặn Phó Lăng chăm sóc , thậm chí nặng lời với .
Bà từng là chỗ dựa của , khi bà còn ở đây,  ai trong nhà họ Phó dám bắt nạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoc-cham-de-yeu-dai-lau/chuong-7-buoc-cham-de-yeu-dai-lau.html.]
Bà  dành cho  quá nhiều sự ấm áp và chở che.
Đáng tiếc là bệnh ung thư của bà  chuyển nặng, sinh nhật   cũng là  cuối cùng.
 mua loài hoa bà thích, chọn một chuỗi ngọc trai, cùng Phó Lăng đến bệnh viện thăm bà.
Bà gầy gò đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy để đeo dây chuyền lên cổ.
Trong gương, cụ bà bảy mươi tuổi nở nụ  e lệ mà vẫn ấm áp.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y  đầy vui mừng: “Vi Vi, đôi mắt của cháu thật , bà thích món quà ngay từ cái  đầu tiên.”
“Cả hai đứa nhanh lên nhé, mau sinh cho bà một đứa chắt!”
  sang  Phó Lăng, gượng gạo : “Vâng, bọn cháu sẽ cố gắng.”
Chúng  trò chuyện lâu, bà vui, nhưng vẻ mệt mỏi lộ rõ,  định để bà nghỉ ngơi.
Lúc , ngoài cửa phòng bệnh vang lên giọng  e dè: “Bà nội, cháu đến thăm bà.”
 và Phó Lăng đồng thời  , thấy Tô Nhu đang xách quà  ngoài cửa.
“Đây là con nhà ai? Lạc phòng ? Ta  gì với cháu gái ?”
Bà nội đầy vẻ nghi ngờ, còn sắc mặt Phó Lăng lập tức sầm xuống.
“Cô đến đây  gì?”
“Cô đang  loạn đấy ?”
Nước mắt Tô Nhu lập tức rơi xuống.
“Anh ơi… Em chỉ đến thăm bà, mang quà cho bà thôi mà…”
Bà nội bắt đầu cảm thấy  điều gì đó sai sai.
“Anh ơi?”
“Phó Lăng, cháu đào tạo cô em gái đó ?”