“Phát điên gì vậy? Đây có phải là cách mà các người học tập vì nhân dân phục vụ không?”
Thái độ Tô Tiêu Thất nghiêm túc lại kiêu ngạo.
Người bán vé bình thường kiêu ngạo đột nhiên thắc mắc không biết rằng cô là ai?
Theo lý thuyết, quân nhân đến đây thì đều là người nhà quê.
Nhưng khí thế của người phụ nữ này rất kiêu ngạo.
Tài xế cũng không dám nói thêm câu nữa, chủ yếu sợ bộ quần áo kia của Chiến Bắc Hành.
“Được được, mau ngồi xuống đi. Tránh khi quẹo sang lại đứng không vững.”
Thái độ của người bán vé dịu xuống.
Tô Tiêu Thất hạ tay áo xuống, không để ý tới cái nhíu mày của Chiến Bắc Hành.
Lập tức ngồi ở vị trí bên cạnh. Chiến Bắc Hành rất tò mò, tại sao Tô Tiêu Thất lại tức giận như vậy. Lùi một bước không phải là được rồi sao?
Mười mấy tuổi anh đã đi bộ đội, sau lại đến trường quân đội. Nền giáo dục mà Tô Tiểu Thất được tiếp nhận khác hoàn toàn với sự giáo dục lấy chính mình làm trung tâm của thế hệ sau. Suy nghĩ của những người như Chiến Bắc Hành chính là muốn cống hiến.
Còn Tô Tiêu Thất lại là, ai làm cô khó chịu, cô làm cô ta ( anh ta ) càng khó chịu.
Hơn một giờ. Mới đến nơi.
Những bức tường cao lát gạch xanh, có thể mơ hồ nhìn thấy những dãy nhà hai tầng ở bên trong.
Cửa có lính đứng gác.
Nhìn thấy Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất đi tới, mấy người binh sĩ ở bên trong vội chạy tới. Trong đó có một chiến sĩ vui sướng hô: “Đoàn phó Chiến, chân của anh không sao chứ?”
“Không sao, đã khỏi hẳn.”
Nghe nói Chiến Bắc Hành đã trở lại, thật đúng là bả chân đã lành lại. Mọi người đều rất vui vẻ, tất cả đều xúm lại lại đây.
“Đây là chị dâu sao?”
“Ừ. Đợi lát nữa phát kẹo mừng cho mọi người.” Chiến Bắc Hành cười cười.
Tô Tiêu Thất bị mọi người vây xem có chút ngượng ngùng.
Vội chào hỏi nói: “Mọi người chờ chút, có kẹo cưới ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-101.html.]
Cô nhanh chóng lấy ra gói kẹo cưới lớn từ trong túi của mình. Ước chừng nặng khoảng hai cân.
Tô Tiêu Thất phân phát kẹo mừng cho mọi người.
Chiến Bắc Hành lấy kẹo mừng trong tay Tô Tiêu Thất đưa cho một người có vóc dáng cao.
“Cao Dương, anh cầm đi phân phát cho mọi người.”
“Cảm ơn đoàn phó Chiến, cảm ơn chị dâu.”
Có mấy tiểu binh chạy tới cầm túi da rắn và hành lý của Chiến Bắc Hành đi.
Tô Tiêu Thất thấy hành lý bị người ta lấy đi.
“Tiểu Lưu, cậu đưa tôi tới nhà khách được không. Tôi đi hỏi chính ủy xem tôi được phân ở ký túc xá nào?”
Lúc trước Chiến Bắc Hành, ở cùng phòng ký túc xá với một đại đội trưởng độc thân khác.
Bây giờ Tô Tiêu Thất tới đây, chắc chắn phải phân chia lại ký túc xá một lần nữa.
Cao Dương từ phía sau chạy tới.
“Đoàn phó, ký túc xá của anh đã sắp xếp xong rồi. Hai ngày trước tôi đã kêu người dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Cao Dương chỉ vào một loạt phòng ở phía sau.
“Cùng phòng của chính ủy và những người khác.”
“Đi thôi.” Chiến Bắc Hành đưa Tô Tiêu Thất về ký túc xá đã được bố trí.
Tô Tiêu Thất tò mò đánh giá khu tập thể.
Nơi này thật đúng là không giống nhau.
Khu tập thể có đa dạng người, từ con cháu của cán bộ cấp cao đến nông dân không đọc được nổi hai chữ.
Một loạt phòng ở phía sau rõ ràng lớn hơn một chút so với phía trước.
Tô Tiêu Thất được phân ở lầu một, rộng vài mét vuông.
Cỏ dại ở bên trong đã được người khác dọn dẹp, trong sân có cây táo. Giữa cây táo và song cửa sổ có một dây thừng, dùng để phơi quần áo.
Một vài người chiến sĩ đặt hành lý của bọn họ ở trong phòng.
Vào cửa là gian nhà chính, mặt sau là phòng bếp, còn có phòng vệ sinh, hai gian phòng.