“Vợ của tôi Tô Tiêu Thất, cùng tôi vào sườn Đoạn Đầu.”
Đoàn trưởng của đoàn hai Hồng Kiến Thiết nửa tin nửa ngờ nhìn qua: “Cậu lại nói đùa.”
“Không nói đùa với anh, vợ của tôi rất hiểu rõ khu vực này.” Cuối cùng Chiến Bắc Hành cũng không nói gì về chuyện huyền học của Tô Tiêu Thất.
“Tôi tin cậu cái quỷ, vợ của cậu là người Lâm Thành. Đây là lần đầu tiên đến núi Ngưu Đầu.” Giọng điệu của Hồng Kiến Thiết không có ý tốt.
Anh ta có mối quan hệ cá nhân tốt với Chiến Bắc Hành.
Nhìn Chiến Bắc Hành làm chuyện sai trái, anh ta chắc chắn sẽ ngăn anh lại.
“Các anh đừng lề mề nữa, nếu còn không vào trong núi thì sẽ có người phải mất mạng đó.” Tô Tiêu Thất lấy ra mấy cái bùa màu vàng.
“Các anh ai muốn đeo cái này?”
Hồng Kiến Thiết nhìn thấy lá bùa vàng trong tay của Tô Tiêu Thất, còn có chỗ nào không rõ. Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Chúng ta không cần.”
Chiến Bắc Hành không ngờ bây giờ Tô Tiêu Thất lại lấy lá bùa vàng ra tiếp.
Anh đành phải nhận lấy lá bùa vàng trong tay của Tô Tiêu Thất: “Cho anh một cái. Hồng Kiến Thiết, anh thật sự không cần à?”
“Chiến Bắc Hành, anh là người anh hùng mà tôi kính trọng. Sao cũng tin vào mấy thứ phong kiến mê tín này?” Con ngươi đen của Hồng Kiến Thiết tối sầm, rồi nhìn những chiến sĩ xung quanh.
“Các cậu đã thấy gì cũng đừng nói ra ngoài.”
“Vâng, đoàn trưởng Hồng.” Tất cả những chiến sĩ xung quanh đồng loạt lên tiếng đáp.
“Chiến Bắc Hành, mời vợ của anh về đi.”
Nhìn thấy ánh mắt không lành của Hồng Kiến Thiết và những người xung quanh, lửa giận trong lòng Tô Tiêu
Thất lạch cạch tăng vọt.
“Tôi không về. Nếu như không vào, chiến hữu của anh sẽ chết. Đến lúc đó, anh có thể chịu trách nhiệm không?”
Vẻ mặt của Hồng Kiến Thiết đóng băng: “Cô thì có thể chịu trách nhiệm?”
“Tôi có thể.”
Tô Tiêu Thất sờ sờ chiếc la bàn trên tay: “Bắc Hành, chúng ta mau vào thôi.”
Vừa dứt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-123.html.]
Tự thân Tô Tiêu Thất dẫn đầu tiến vào trước.
Chiến Bắc Hành và Tiểu Lưu, Vương Đạt cũng bước theo vào.
“Tốt nhất các anh nên mang theo chút nước uống, lương khô để ăn, người mất tích ngày hôm qua không còn thể lực.” Tô Tiêu Thất lại nhắc nhở mọi người.
Hồng Kiến Thiết tức giận gần chết.
Hận không thể lôi Chiến Bắc Hành ra bên ngoài đánh một trận.
Cái tên này tìm vợ, sao còn trở nên cằn nhằn thần bí.
Không tin vào khoa học, mà tin tưởng vào con đường huyền học này.
Đây là chỗ có thể đưa vợ tới à?
Tô Tiêu Thất mưu tính một lúc, nhóm người Triệu Viễn ở một chỗ, đám người Trương Khôn ở một chỗ khác.
Về phần những người Thẩm Đào đi vào từ buổi sáng còn chưa tới Đoạn Đầu Lĩnh.
“So ra nhóm người Triệu Viễn nguy hiểm hơn, chúng ta phải đến cứu Triệu Viễn trước.”
Hồng Kiến Thiết từng nghe nói một chút chuyện giữa Tô Tiêu Thất và Triệu Viễn. Nghe vậy, nhìn cô nhiều thêm vài lần.
“Triệu Viễn vào sau sao lại nguy hiểm? Chắc chắn là đám người Trương Khôn nguy hiểm hơn.” Hồng Kiến Thiết ra vẻ quả quyết người ta có lòng riêng. Chiến Bắc Hành, nếu vậy thì chúng ta tách ra tìm đi.”
Chiến Bắc Hành bị những ánh mắt nghi ngờ của mấy tên chiến hữu nhìn mà trong lòng không được thoải mái.
Nghe Hồng Kiến Thiết nói như vậy, thẳng thắn gật đầu đồng ý.
“Được, chúng ta tách ra đi.”
Dừng một chút, anh nhìn về phía Vương Đạt và Tiểu Lưu.
“Hai người các cậu đi với ai?”
Vương Đạt và Tiểu Lưu liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ là người một đoàn hẳn nên đi theo Chiến Bắc Hành.
“Đội trưởng, chúng ta sẽ đi theo anh.”
Tô Tiêu Thất lại nhìn qua phía Hồng Kiến Thiết: “Xác định không cần lá bùa vàng à?”
“Không cần.”
Tô Tiêu Thất cầm lá bùa vàng bước lên, mạnh mẽ đưa từng tờ từng tờ cho Hồng Kiến Thiết.