“Các anh là đồng đội của Bắc Hành nhà tôi, phải mang theo lá bùa vàng này. Cùng lắm rời khỏi Ngưu Đầu Sơn thì trả lại cho tôi.”
Nếu như trước kia, Tô Tiêu Thất không muốn phản ứng với mấy tên quỷ muốn tìm c.h.ế.t này.
Nhưng, cuối cùng thì hiện giờ cô đã mềm lòng.
Hồng Kiến Thiết cầm lá bùa vàng đang muốn ném đi, lại va vào ánh mắt của Chiến Bắc Hành.
Kiểu như nếu anh dám ném, chắc chắn lão tử sẽ cho anh một đao.
Cuối cùng thì anh ta vẫn đặt lá bùa vàng vào trong túi áo. Đáp lại cho Chiến Bắc Hành một ánh mắt, cái này tôi giữ lại, xem xem trở về anh ăn nói thế nào.
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua con đường: “Chúng ta đi phía bên phải.”
“Bên phải không có đường.”
“Có, do mắt các anh không đủ tốt.” Tô Tiêu Thất nói xong, bước đi phía trước.
Hồng Kiến Thiết tức giận đá một cước vào tảng đá: “Hạ Hàm, Dư Hưng. Hai người đi theo đoàn phó Chiến.”
Anh ta sợ Chiến Bắc Hành đi đứng không ổn, còn mang theo một người đàn bà.
Chỉ mỗi Vương Đạt và Tiểu Lưu sẽ không chăm sóc được bọn họ.
“Vâng.”
Nhóm Tô Tiêu Thất đi trong sơn cốc hơn một giờ. Rẽ trái đi thêm mấy trăm mét, đến chỗ một vách núi.
“Hết đường rồi.”
Trong tay Chiến Bắc Hành cầm một cây gậy.
Tô Tiêu Thất nhắm hai mắt lại: “Có đường.”
Cô chỉ vào dây leo và bụi gai trên vách núi nói: “Chặt thứ này đi”.
Trong tay Tiểu Lưu cầm một cây lưỡi liềm: “Để tôi.” Cậu ấy vung liềm c.h.é.m đứt dây leo trên vách núi đá.
Vài phút sau.
Lộ ra một hang động đen ngòm thổi ngọn gió lạnh.
Trời đầu hạ, bị cơn gió lạnh này thổi cho giật mình.
“Đi vào từ chỗ này ư?” Vương Đạt chỉ vào cửa động tối đen như mực.
“Ừm, đó là con đường gần nhất.”
Tiểu Lưu cầm đèn pin đi vào trước. Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất theo sát phía sau.
Vương Đạt cùng Hạ Hàm,
Dư Hưng ba người chặn hậu.
Dọc theo sơn động đi về trước khoảng sáu bảy trăm mét, phía trước sáng sủa thông suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-124.html.]
Dư Hưng nhìn thoáng qua: “Đây là hang động đá vôi, có cả thạch nhũ.”
Tô Tiêu Thất biết phong cảnh thế này ở những đời sau, đúng là khu thắng cảnh năm sao.
“Đi xuyên qua bên này, rồi quẹo trái.”
Khúc đường này quanh co khúc khuỷu, nếu không có Tô Tiêu Thất dẫn dắt. Thì hẳn bị lạc trong đó rồi.
Đi qua thêm một cánh rừng rậm rạp.
Mặt trời bị bóng cây um tùm che phủ kín không kẽ hở.
“Sao chỗ này lại âm u đến thế?” Dư Hưng đánh giá bốn phía.
Anh ta nhìn thấy phía trước có một con sông, có một cô gái mặc áo bông màu đỏ đứng ngay bờ sông.
Đang bước về phía dòng sông.
Nước sông lạnh lẽo thấu xương tràn qua phần eo của cô ta.
Cô gái kia hoàn toàn không có cảm giác.
“Đừng... đừng bước nữa...” Cổ Dư Hưng nổi lên gân xanh.
Cô gái kia chậm rãi quay đầu lại.
Phơi bày khuôn mặt tái nhợt: “Hưng, chị sống mệt mỏi quá. Em đừng cản chị nữa được không?”
“Không, chị rời khỏi căn nhà kia.”
“Không được, chị hai.”
Dư Hưng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, đau đến anh ta không thể hít thở. Anh ta muốn đến cứu chị của anh ta về.
Nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Dưới lòng bàn chân giống như treo một bánh chì nặng ngàn cân.
“Dư Hưng.”
Bên cạnh có người đang kêu gào anh ta.
Dư Hưng giật mình mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong rừng.
Trước mặt là gương mặt lo lắng của Chiến Bắc Hành.
“Cậu cũng bị bóng đè?” Vẻ mặt Vương Đạt mất tự nhiên hỏi.
Cũng......?
Dư Hưng nhìn về phía
Vương Đạt: “Cậu cũng bước vào trong mơ?”
Tiểu Lưu kinh ngạc nói không nên lời: “Nếu như chị dâu không dán bùa vàng, giờ hai anh vẫn còn trong giấc mơ.”
“Chị dâu nói anh sẽ bị đau tim đến chết. Còn Vương Đạt sẽ nổi giận mà chết.”