Có người trong mơ rất vui vẻ, thế cho nên lại càng không muốn rời đi.
Bọn họ giống như đang nằm mơ.
Bị người ta đánh thức.
Nghe nói đây là Đoạn Đầu Lĩnh, bọn họ gặp ác mộng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Muốn nói thế gian không có quỷ thần.
“Phó đoàn Chiến, bọn Trương Khôn đâu?” Có người vội vàng hỏi.
Tô Tiêu Thất cầm la bàn nhìn nhìn: “Bọn họ gặp quỷ đánh tường, không ra được. Không hề gặp ác mộng giống như các anh.”
“Bọn họ ở đâu?”
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua về phía trước.
“Đi vượt qua từ đây.”
“Đây không có đường.” Tiểu binh bên cạnh yếu ớt hỏi.
Tiểu Lưu đã có kinh nghiệm, cầm lấy lưỡi liềm c.h.é.m phá một đợt vào cây cối trên vách núi. Hơn mười mấy phút sau.
Lại là một cái hang. Tiểu Lưu là người đầu tiên chui vào.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành ở phía sau cũng len vào theo.
Những người khác vừa nhìn, đều bước theo sau. Đi khoảng vài trăm mét, nghe thấy tiếng nước chảy.
“Có dòng suối nhỏ?”
Tô Tiêu Thất nhìn liếc qua bùn trên mặt đất: “Đây là một mạch nước ngầm. Mọi người cố gắng dán sát bên phải vách núi mà đi.”
Chiến Bắc Hành nắm chặt bàn tay Tô Tiêu Thất.
Để Tô Tiêu Thất đi bên phải.
Băng qua hang động đá vôi của mạch nước ngầm, đã rời khỏi.
Phía trước có sương mù.
Tô Tiêu Thất híp mắt nhìn nhìn một lúc.
Từ trong túi quần áo lấy ra một lá bùa vàng, cô giơ tay vẽ một hình phù chú trên không trung. Miệng lập tức lẩm bẩm, đánh lá bùa vàng vào trong sương mù.
Lá bùa vàng bay đến ranh giới của sương mù, trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Sương mù dần dần tan đi.
Các chiến sĩ đứng ở phía sau Chiến Bắc Hành sợ ngây người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-127.html.]
Trò quỷ gì vậy?
Sau khi sương mù tan đi, đám người Trương Khôn ở bên trong đang lo lắng tìm kiếm đường giao.
“Trương Khôn.”
Chiến Bắc Hành là người đầu tiên nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc.
“Phó đoàn Chiến.”
Tất cả những người Trương Khôn dẫn theo đều an toàn, chỉ có hai người bị trật chân.
“Các anh sao lại thế này? Từ ngày hôm qua luyện tập dã ngoại đã mất tích cho tới hôm nay, tìm các anh một ngày một đêm rồi.” Vương Đạt bước tới đánh một quyền vào người Trương Khôn.
Trương Khôn giật giật khóe môi, nhìn về phía Chiến Bắc Hành.
“Phó đoàn Chiến, anh vẫn còn đang nghỉ phép mà để cho anh chạy tới đây thật sự rất xin lỗi, ngày hôm qua chúng ta tiến vào trong rừng, la bàn rất nhanh mất tác dụng.
Sương mù trong rừng nổi lên, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Cho dù chúng ta đi từ nơi nào, cuối cùng cũng trở về tại chỗ.”
“Chị dâu nói hai người gặp quỷ đánh tường.” Tiểu Lưu giải thích.
Trương Khôn biến sắc:
“Nói bậy. Chúng ta chỉ không quen núi rừng, quỷ đánh tường cái gì.”
“Mê tín không thể tin được dù một chút, đừng bị người ta tẩy não.”
Chiến Bắc Hành đạp tới một cước.
“Sếp, sao anh lại đạp tôi?” Trương Khôn đứng dậy sờ sờ chỗ bị anh đạp.
Chiến Bắc Hành vẻ mặt nghiêm khắc: “Vợ tôi ăn no rửng mỡ chạy đến Đoạn Đầu Lĩnh tìm các cậu. Là vì tẩy não cho tên ngu xuẩn cậu à?”
“Cậu không xứng.”
Chiến Bắc Hành còn bồi thêm một câu. Vẻ mặt Trương Khôn ngờ vực: “Có quan hệ gì với chị dâu?”
“Là chị dâu tính ra các anh ở nơi nào, chúng ta từ lúc đi vào Đoạn Đầu Lĩnh đến bây giờ chưa từng đi qua đường vòng. Bằng không anh nghĩ rằng làm sao chúng ta biết các anh ở chỗ này?”
Tiểu Lưu nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Nhóm người đại đội phó Triệu cũng bị bóng đè.”
Trương Khôn: ... “Sếp, chỉ là tôi nhanh mồm nhanh miệng nói hớ một câu thôi.”
Chiến Bắc Hành hừ nhẹ một tiếng.
“Tiêu Thất, chúng ta trở về đi.”
Từng cơn gió lạnh thổi qua.
Thổi đi mớ bụi đất bám trên người bọn họ.