Người nhớ rõ tuyến đường, cũng sẽ không tìm thấy vị trí phần mộ.
Làm xong việc này rồi.
Tô Tiêu Thất giương mắt nhìn Chiến Bắc Hành: “Bắc Hành, chúng ta có thể ra ngoài.”
Đoàn người đi ra bên ngoài.
Cây xanh hoa dại, trên mặt đất ẩm ướt có côn trùng bò qua.
“Đối diện có người.” Tiểu Lưu nhìn kỹ, là đoàn người của Hồng Kiến Thiết.
“Đoàn trưởng Hồng, chúng tôi tìm được nhóm liên trưởng Trương rồi.”
Hồng Kiến Thiết dẫn người đi rất lâu gần Đoạn Đầu Lĩnh, vài người gặp phải chuyện kỳ lạ.
Giống như bị nhốt.
Phía dưới lá cây dày đặc trên mặt đất còn có xương cốt bị phong hóa.
Hồng Kiến Thiết giẫm một cước lên một cái xương đùi, lúc ngã xuống lại sờ được xương sọ.
Hai đầu ngón tay chuẩn xác cắm ở trong hốc mắt.
Giống như anh ta đã nhìn thấy hộp sọ cười với mình. Cho dù lá gan lớn, trong lòng cũng không dễ chịu lắm.
Lúc gặp nguy hiểm, lá bùa vàng trên người bỗng nhiên biến thành tro tàn.
Hồng Kiến Thiết dứt khoát, mang theo mọi người rời khỏi nơi đó.
Lúc này tất cả mọi người có vẻ hơi thảm hại.
Ánh mắt anh ta nhìn thật sâu về phía Tô Tiêu Thất: “Các người nhanh vậy mà đã tìm được người?”
Hạ Hàm đi tới, thì thầm nói ngắn gọn chuyện tìm người thế nào một lần.
Dư Hưng vẫn nhìn về phía Tô Tiêu Thất, anh ta nhớ rõ Tô Tiêu Thất từng nói không phải chị hai chị ấy nhất thời nghĩ quẩn nhảy xuống sông.
Mà là bị g.i.ế.c chết.
Lúc này tất cả mọi người đang vội vàng trở về, Dư Hưng đi theo Tô Tiêu Thất cũng không có cơ hội mở miệng.
Quay người lại, thấy được bộ dáng Dư Hưng muốn nói lại thôi.
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt mở miệng: “Lát nữa cậu đến nhà tìm tôi. Tôi sẽ kể tỉ mỉ chuyện của chị hai cậu.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Không cần khách sáo. Tôi nhận quẻ vàng.” Tô Tiêu Thất lạnh nhạt trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-130.html.]
Chiến Bắc Hành:...
“Tiêu Thất, tiền trợ cấp của anh đều là của em, còn cần quẻ vàng à?”
“Đương nhiên. Đây là nhìn trộm một đường thiên cơ, người cầu quẻ nhất định phải trả tiền. Nếu không, đối với bọn họ mà nói cũng không tốt.”
Vẻ mặt Tô Tiêu Thất nghiêm túc, Chiến Bắc Hành nhìn thấy cho rằng cô nói cũng đúng.
Chỉ là suy nghĩ, có đôi lúc cô cũng có cần quẻ vàng đâu.
Muốn hỏi tiếp lại ngậm miệng.
Chắc chắn cô cũng đã có lý do thoái thác chờ anh.
Triệu Viễn vừa ra tới bên ngoài không kiên trì nổi ngã xuống, có chiến hữu cõng hắn lên xe.
Đôi mắt thâm tình của anh ta trước sau đều nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
Hồng Kiến Thiết vừa lúc nhìn thấy một màn này:... Đây là quan hệ tam giác gì nữa?
Chiến Bắc Hành:... Sao không phát hiện Triệu Viễn cũng có một đôi mắt chó thâm tình thế nhỉ.
Ở bên ngoài ngoại trừ có mấy người ở lại, còn có đám người Thẩm Đào.
Thẩm Đào bước vài bước đi tới bên cạnh Chiến Bắc Hành, nhíu chặt mi tâm. “Anh mau trở về nghỉ ngơi cho tôi. Nghỉ ngơi tốt rồi hãy đến chỗ sư trưởng.”
“Được.”
Vẫn do Tiểu Lưu lái xe như cũ.
Chở mọi người rời đi.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành trở lại đồn trú, hai người nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Dọc trên đường đi, không ngừng có người nhìn về phía bọn họ.
“Phó đoàn Chiến, nghe nói anh đưa vợ đi Ngưu Đầu Sơn chơi. Phong cảnh thế nào?”
Bác sĩ Tôn cũng ở trong đám người, ánh mắt nhìn Chiến Bắc Hành phức tạp. “Tô Tiêu Thất, nếu cô thiếu người chơi cứ tìm chúng tôi nói chuyện phiếm, sao có thể cản trở Phó đoàn Chiến làm việc chứ?”
“Làm người nhà, không thể cản trở.”
Tô Tiêu Thất không ngờ tin tức của khu tập thể lại linh hoạt đến vậy.
Có người giữ ý kiến phản đối: “Phó đoàn Chiến mà là loại người mang theo vợ đi chơi à?”
“Lý do chắc chắn do Tô Tiêu Thất muốn đi.”
Chiến Bắc Hành không thèm nhìn những người này, sải bước trở về.