Không cần phải nói, cũng biết là do con mèo nhỏ nào làm.
Đáy mắt anh tràn ngập ý cười, cắn một miếng bánh xốp đào. Bưng bát lên đi tới cửa phòng bếp, cố ý nhìn
Tô Tiêu Thất tặc lưỡi nói:
“Trong sữa mạch này có bỏ thêm thứ gì không? Uống ngon hơn ngày thường.”
Tô Tiêu Thất vội vàng buông d.a.o trong tay xuống, cả người đi tới nhanh chóng dán trên người anh.
“Thật không? Cho em uống một ngụm.”
Chiến Bắc Hành cười cười đút cho Tô Tiêu Thất uống hết phần sữa còn lại: “Uống ngon không?”
“Uống ngon.”
Tô Tiêu Thất nhân cơ hội sờ soạng cánh tay, cơ bụng của anh. Chiến Bắc Hành không biết làm sao đẩy đẩy tay cô ra: “Tiêu Thất, hành vi này của em có phải không ổn lắm không?
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lạnh lùng, cố ý hung dữ hỏi:
“Anh nói cái gì? Anh muốn cho ai sờ?”
“Cho em mà.”
Chiến Bắc Hành cầm theo bình nước ấm nhanh chóng đi ra ngoài, anh sợ Tô Tiêu Thất xù lông không xuất bài như đường cũ nữa.
Chờ nước thuốc đã nấu sôi rồi đổ vào trong chậu rửa chân, Tô Tiêu Thất cũng làm được một tô mì sợi.
Chiến Bắc Hành ngồi trên ghế ăn mì sợi, đáy bát có hai quả trứng chần.
Anh nhìn trứng chần trong bát: “Tiêu Thất, em lại đây ăn trứng gà.”
“Không ăn.’
“Anh đút em ăn.”
Trứng gà gì đó thường cũng không dễ có, Chiến Bắc Hành không nỡ tự mình ăn.
Tô Tiêu Thất bước tới
gần anh: “Không sợ em ăn đậu hủ hả?”
“Không sợ.”
Chiến Bắc Hành gắp một
miếng trứng gà đút cho Tô Tiêu Thất, ăn được một nửa, cô không chịu ăn tiếp.
“Anh nhất định phải ăn hết cho em, chân mình bị thương không được hay sao?” Tô Tiêu Thất hung dữ như hổ: “Nhà chúng ta đâu thiếu mấy quả trứng gà ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-132.html.]
Chiến Bắc Hành bị Tô Tiêu Thất dạy bảo giống như trẻ con.
Đành phải ăn hết mì và trứng gà trong bát.
Tô Tiêu Thất ngồi xổm xuống thử thử nước ấm, mới để Chiến Bắc Hành đặt chân vào.
Cô chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở phía trước, nhẹ nhàng vốc nước tưới lên đùi anh.
Chiến Bắc Hành co rúm lại: “Tiêu Thất, tự anh làm được.”
“Anh làm gì chứ? Bà nội dạy em xoa bóp cho anh, toàn bộ phương pháp đều phải chú trọng. Anh biết cái gì?”
Tô Tiêu Thất ấn chân của anh xuống.
Chiến Bắc Hành không dám giẫm chân vào chậu sợ nát, Tô Tiêu Thất dùng sức đè xuống sau đó trừng mắt liếc anh.
Dáng vẻ thở hồng hộc rất giống mèo hoang nhỏ đang nổi giận.
Tô Tiêu Thất bắt đầu xoa bóp cho anh
Không thể không nói, trí nhớ Tô Tiêu Thất rất tốt cũng rất có thiên phú.
Lúc trước bà đồng Tô dạy rất gấp gáp, chỉ nói mấy điểm mấu chốt cho cô biết. Những thứ khác đều để cho cô tự xem thêm trong quyển sách chép tay màu vàng kia.
Tô Tiêu Thất biết xoa bóp nên rất thuận buồm xuôi gió.
Xoa bóp hơn nửa giờ, Tô Tiêu Thất mới cho Chiến Bắc Hành về phòng.
Cầm kéo cắt miếng thuốc dán ra, bôi đều thảo dược lên trên đùi. Rồi dùng thuốc dán dán lên đùi.
Làm xong những thứ này, Tô Tiêu Thất ngáp một cái.
“Anh ngủ một lát đi.”
Trong lòng Chiến Bắc Hành nhớ tới mấy người báo cáo của sư bộ: “Tiêu Thất, anh muốn đến sư bộ một chuyến.”
Tô Tiêu Thất trừng đôi mày thanh tú: “Anh không được đi đâu cả.”
Nói xong mới đến gần Chiến Bắc Hành: “Em nói lần cuối cùng, sau này anh có muốn em nói thì em cũngsẽ không nói nữa.”
Trong lòng Tô Tiêu Thất chất chứa sự tức giận.
Người không nghe lời là đáng ghét nhất, cô cần gì phải hung dữ vì tốt cho anh.
Chiến Bắc Hành kéo Tô Tiêu Thất xuống, đắp chăn mỏng lên. “Em nằm với anh một lát.”
Tô Tiêu Thất:...
“Em đi rửa mặt một chút.”
“Em giúp anh sang phòng bên cạnh xem Thẩm Đào đã về chưa?” Chiến Bắc Hành buông Tô Tiêu Thất ra, hôn lên trán cô một cái như chuồn chuồn lướt nước.