“Bất quá cũng tốt nếu không thì sổ sách của chúng ta làm sao lại trơn tru như vậy được.”
Tiếng nói chuyện trong phòng làm việc không lớn.
Sắc mặt Diệp Giáo Phi trở nên khó coi ông ấy trực tiếp mở cửa. Trong phòng có người nhận ra điều gì đó ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người.
Hạ Đình nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa.
Trong lòng hoảng hốt và lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Trong lòng thầm thắc mắc tại sao Cao Trạm lại về nhanh như vậy.
“Phòng* Cao.”
(*) 处 (chu): có rất nhiều nghĩa nhưng ở đây có nghĩa là chỉ chức vụ của một người.
“Hạ…”
“Đừng Hạ nữa.” Diệp Giáo Phi mở miệng châm biếm.
“Các người thật đoàn kết, từ trên xuống dưới là một sợi dây thừng dựa vào lợi ích cộng đồng.” Ánh mắt Cao Trạm tối sầm “Trong xã hội mới này của chúng ta, các người vẫn còn cho rằng chức vụ trưởng phòng có thể cha truyền con nối sao?”
Người bên trong nhất thời hoảng sợ.
Những lời này đối với bọn họ mà nói là muốn mạng người.
“Những lời này là do Tống Hiểu Phong nói ra.”
Người tên Tống Hiểu Phong kia mặc kệ: “Nghiêm Khai Nguyên, anh nói Cao phòng còn ác hơn tôi nhiều. Anh còn nói chỉ có kéo ông ta xuống nước mới được.”
Nghe đến đó Hạ Đình biết rằng Cao Trạm đã biết tất cả.
Anh ta nắm chặt nắm đấm: “Phòng Cao, chúng tôi kỳ thật... Thật sự không phải như ông nghe thấy.”
Cao Trạm bước vào lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Đình.
Khóe miệng ông ấy cong lên châm chọc:
“Hạ Đình, cậu nghĩ tôi đã nghe thấy gì?”
Hạ Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y trên trán toát mồ hôi. “Đây đều có nguyên nhân nhưng chuyện này không phải chủ ý của tôi.”
Anh ta muốn bào chữa cho mình nhưng lại không muốn nói ra ở chỗ này.
“Phòng Cao, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-197.html.]
Cao Trạm biết Hạ Đình là người có miệng lưỡi sắc bén nhưng anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Chờ khi anh ta phản ứng lại nhất định sẽ tìm cách gạt mình sang một bên.
“Không cần đâu, tôi không có gì để nói với cậu cả.”
Cao Trạm nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Việc này hãy giao cho Ủy ban Kỷ luật và kiểm toán giải quyết.”
Diệp Giáo Phi ở phía sau gật gật đầu: “Cao Trạm, chuyện này giao cho chúng tôi đi.”
Dừng lại một chút ông ấy nhìn những người bên trong với vẻ mặt nghiêm túc. “Mọi người ra ngoài đi, chúng tôi muốn niêm phong tài liệu bên trong.”
Ánh mắt Hạ Đình rơi vào ngăn kéo bàn làm việc anh ta cầm lấy tài liệu muốn tiêu hủy chúng.
Cao Trạm nhanh tay lẹ mắt chạy tới cầm lấy chiếc lọ tráng men đập vào cổ tay Hạ Đình.
“Cậu muốn tiêu hủy cái gì?”
Ánh mắt Hạ Đình lóe lên dữ tợn: “Cao Trạm. Tôi không muốn tiêu hủy bất cứ thứ gì cả, đó là đồ của tôi.”
“Ngăn kéo bàn của tôi thường khóa lại sao lại có đồ của cậu được?”
Cao Trạm rất khéo léo nắm lấy tay Hạ Đình để ngăn anh ta di chuyển.
Đẩy anh ta ra ngoài phòng làm việc.
Động tĩnh ở đây đã kinh động người khác từ lâu chẳng hạn như con trai của người lãnh đạo cũ. Anh ta trốn trong phòng làm việc không dám ra ngoài nghĩ ngợi một lát rồi gọi điện cho ba anh ta đã lui về tuyến sau.
Sau đó người nhà Hạ Đình vẫn đi cầu cạnh Cao Trạm.
Hy vọng Cao Trạm sẽ mở một mặt lưới nhận phần tài liệu kia là do chính ông ấy ký tên.
Nể tình Hạ Đình còn nhỏ đừng so đo với anh ta.
Cao Trạm nhớ lại những gì thầy mình đã từng nói, hôm nay vì cầu xin cho con trai của mình lại quay đầu nhìn ông ấy.
Nhất thời cảm thấy rất mỉa mai.
Cao Trạm từ chối yêu cầu của bọn họ.
Không gặp ai nữa.
Nói xong lời cuối cùng Cao Trạm ở trong điện thoại nghĩ mà còn thấy sợ.
“Tô Tiêu Thất, tôi có hỏi ông Hạ, nếu tôi bị tính kế thành công thì cả đời này tôi sẽ phải ở trong ngục giam Đại Tây Bắc.”