Tần Vân hơi mơ hồ “Chúng ta có thu nhập cao, trợ cấp một chút cho cha mẹ, anh chị em trong nhà không phải là chuyện bình thường sao?”
Chị cả Hoàng cũng đồng tình: “Đúng vậy. Gia đình tôi cũng làm như vậy.”
“Thỉnh thoảng trợ cấp rất bình thường. Nhưng việc cả gia đình phải dựa vào anh ấy để có thức ăn, nước uống và vệ sinh là không bình thường. Huống chi đó đâu phải là người nhà mà rõ ràng là kẻ thù.”
Tô Tiêu Thất bấm ngón tay tính toán.
Gia đình này đã nhiều tháng không nhận được tiền chắc chắn sẽ gây chuyện.
Cô đang rất mong chờ chuyện gì sẽ xảy ra?
Những người như chị cả Hoàng và Tần Vân không thể hiểu được suy nghĩ của Tô Tiêu Thất.
Trong mắt những người cùng thế hệ với bọn họ chỉ cần một người trong gia đình ăn đồ thương mại thì sẽ lôi kéo những người thân khác theo.
Mỗi quý bọn họ cẩn thận gói ghém những bộ quần áo cũ nhà mình không còn mặc nữa.
Cùng với giày dép không thể mặc được nữa giặt sạch rồi gấp lại.
Đợi đến khi người thân từ quê đến hoặc tự mình về quê thì xách về.
Hàng xóm xung quanh cũng vậy.
Tô Tiêu Thất cũng không hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Khi ba người nói về chuyện này bọn họ phát hiện ý kiến không thống nhất.
“Chị nghe nói người ở quê của đoàn phó Chiến đã gửi vài lá thư tới nếu như vẫn không trả lời thì cũng không được.” Tần Vân cầm đậu phộng trong tay “Nếu cha mẹ chồng bệnh tật hoặc bị thương muốn em trở về chăm sóc bọn họ thì sao?”
Tô Tiêu Thất hai mắt sáng lên “Về chứ.”
Nhưng lại không phải chăm sóc bọn họ.
Cô rất dứt khoát đồng ý khiến Tần Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đã nói chuyện lớn thì Tiểu Thất không hề mơ hồ mà.”
“Ừ, chúng ta là vợ quân nhân lúc nào cũng phải nhớ rõ thể diện của đàn ông.” Chị cả Hoàng cũng cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-212.html.]
Tô Tiêu Thất không nói nữa.
Đến ngày thứ ba mấy đại đội phía dưới công xã Hộc Đảng đưa một ít trái cây rừng trên núi tới khu tập thể.
Nói là có nước từ sông Tân Hà chảy xuống rồi.
Nhìn vào mực nước sông Tân Hà tăng lên việc cấy lúa và tưới tiêu tiếp theo trong năm nay sẽ không có vấn đề gì.
Mấy đại đội trưởng phái chủ nhiệm nữ và kế toán cùng nhau đưa trái cây rừng và trứng tới.
Cửa vào khu tập thể rất náo nhiệt.
Toàn bộ khu tập thể đều biết.
Nghe nói Tô Tiêu Thất dẫn mấy chiến sĩ mở nước sông ngầm để sông ngầm ở Tây Sơn chảy vào sông Tân Hà.
Giải quyết vấn đề hạn hán ở Mục Dương.
Chị Cố và mấy người Tần Vân một mực ở cửa khu tập thể.
Mười mấy người gánh vác trọng trách tới tìm Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất làm sao có thể tiếp nhận đồ của bọn họ chứ?
Để tỏ lòng biết ơn bọn họ đã lấy một số trái cây rừng trên núi và một số bánh kẹo của những người thôn dân gánh vác trọng trách đưa tới.
“Sao có thể không nhận tất cả chứ? Đây là chút tâm ý của thôn dân chúng tôi.” Người lên tiếng là kế toán đại đội gần quân đội. Đối với bọn họ, người có thể làm cho Tân Hà có nước tương đương với thiên vương lão tử.
Nếu là trước kia còn có thể quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
“Các hương thân. Tô Tiêu Thất là người của khu tập thể, chúng tôi thật sự không thể lấy đồ của dân chúng như vậy.”
“Sao lại không lấy được? Chúng tôi không bỏ tiền ra để mua nó. Tất cả đều là trái cây rừng trên núi.”
“Đúng vậy, chỗ này còn có ốc đồng tối qua tôi đi mò được đều không đáng tiền.” Một chủ nhiệm nữ còn nói: “Cá tôm nhỏ trong thùng đều là trẻ con trong đại đội mò được trong hồ nước.”
“Năm nay mưa ít chứ những năm trước trong khe sông này có rất nhiều thứ.”
Tô Tiêu Thất bị mọi người vây quanh.