Ánh mắt cực nóng về phía cô theo sùng bái và cảm kích.
Một trong khu tập thể ghen tị. Tôn Tiểu Mai và Nhiếp Hồng là hai trong đó.
“Như , thích ăn tôm cá nhỏ, đổi đường nâu với thì ?” Tô Tiêu Thất thể mua bán , đường nâu là mặt hàng khan hiếm ở nông thôn.
Ở chỗ cô cũng là thứ khan hiếm gì.
“Cái đổi ? Đồng chí Tô cầm lấy ăn .”
Tô Tiêu Thất nhạt:
“ lấy đồ hợp quy củ sẽ cho nhà .”
“ sẽ về nhà lấy một ít đường nâu để đổi với .”
Thẩm Tiểu Cương vội vàng giơ tay : “Thím, thím cần chạy, cháu lấy đường nâu cho thím, cháu đường nâu của thím đang ở trong bếp.”
“Được, đưa chìa khóa cho cháu.” Tô Tiêu Thất lấy chìa khóa từ trong túi đưa cho Thẩm Tiểu Cương.
Chị cả Hoàng mắng một câu:
“Đồ trong nhà bếp của thím ngược con rõ.”
Thẩm Tiểu Cương quen chị cả Hoàng mắng giống như da khỉ**.
(**) Tên đùa dành cho gầy hoặc là một đứa trẻ nghịch ngợm như khỉ.
Cậu bé lấy chìa khóa từ tay Tô Tiêu Thất chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Chuyện xảy ở khu tập thể nhanh chóng truyền đến sở chỉ huy sư đoàn.
Hai sư trưởng Trần và chính ủy Chu trao đổi ý kiến.
Sư trưởng Trần cầm chiếc bình men dậy, cầm bình giữ nhiệt đổ nước sôi xuống.
“Cậu Chu, chuyện của nhà ?”
“Nghe chị dâu vì đứa bé mà xung đột với ông.”
Sư trưởng Trần ghế sofa.
Ánh mắt phức tạp qua chính ủy Chu: “Là tìm Tri Ý nhà .”
“Cái gì?” Chính ủy Chu sửng sốt ngược một chữ.
“Tô Tiêu Thất tính toán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-213.html.]
Lúc sư trưởng Trần bảo Tô Tiêu Thất tính toán một quẻ nhất định là tránh . “Đồng chí nữ thực sự vài phần bản lĩnh.”
Chính ủy Chu hiểu ý cong môi:
“Tây Sơn một cái sông ngầm, bọn họ tiến núi khẳng định đơn giản như tìm sông ngầm thôi .”
“Ừ, chuyện chúng thể nghĩ đến khẳng định khác cũng thể.”
“Ông sợ mượn chuyện lớn chuyện lên ?”
Sư trưởng Trần gật gật đầu, ông thể Tô Tiêu Thất lớn lắm một nổi loạn.
“Vợ càng ngày càng thiết với cô nên để vợ cô nhiều hơn.” Sư trưởng Trần đặt chiếc cốc men xuống “Gần đây một cuộc họp tổ chức ở Mục Dương liên quan đến các tài liệu vận động.”
“Ở trong quân đội của chúng nhưng bọn họ nên cẩn thận khi ngoài.”
Chính ủy Chu cũng một bạn bè địa phương.
“Hiểu .”
Tô Tiêu Thất thật vất vả mới đuổi những thôn dân nhiệt tình đó .
Cô xách theo một giỏ đào và mận rừng.
Chia chúng cho Tần Vân, chị Cố và chị cả Hoàng.
Nhìn thấy quen thì bảo bọn họ tới lấy một ít để ăn.
Mấy chiến sĩ trẻ cũng chộp lấy mỗi một nắm.
Thẩm Tiểu Cương xắn ống quần lên xách một chiếc thùng gỗ lớn. Trong thùng đều là cá tôm nhỏ.
“Thím. Một thím ăn ?”
“Không ăn , Mấy nhà chúng chia nhé. Thím một đĩa cá và một đĩa tôm.” Tô Tiêu Thất gọi chị Cố và Tần Vân:
“Chị Cố, chị Tần. Hai chị mau lấy chậu qua đây lấy một chút về .”
“Đậu nấu với cá nhỏ ngon, tôm với dầu hành cũng ngon nữa.”
“Được. Vậy chị lấy chậu qua.”
Chị Cố đáp ứng một tiếng thì hét lên:
“Tiểu Thất, thể cho một ít ?”
“Được, mấy nhà chúng cũng ăn hết.” Tô Tiêu Thất hào phóng đồng ý.