Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:56:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Tiêu Thất không muốn đến hợp tác xã cung - tiêu.

Cô vội xua tay nói:

“Bắc Hành nói chỗ anh ấy ở cần phải chuyển xe còn phải đi bộ một hai giờ.”

“Một mình em không thể xách theo nhiều đồ như vậy được.”

Tần Vân trong lòng nghĩ nghĩ quay lại lấy phiếu lương thực, phiếu thực phẩm và phiếu vải cho Tô Tiêu Thất.

Chị cả Hoàng cũng lấy phiếu thực phẩm trong nhà ra.

“Chị còn có một vé công nghiệp, em làm sao có thể trở về tay không được chứ.”

Tô Tiêu Thất biết nếu không nhận hai người này sẽ không bỏ cuộc.

Vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc hết lần này đến lần khác cảm kích nhận lấy phiếu.

Sau khi Tần Vân và chị cả Hoàng rời đi.

Tô Tiêu Thất bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô gói ghém ba bốn bộ quần áo chuẩn bị thêm một gói bánh đào và một gói sữa mạch nha.

Còn có nhiều loại bùa chú khác nhau.

Lại đến tiệm tạp hoá mua hai cân đường hoa quả và một cân bánh quy.

Thêm nửa cân bánh gà.

Đừng tưởng rằng Tô Tiêu Thất mua bánh tặng cho người nhà Chiến Bắc Hành.

Cô chỉ đề phòng trường hợp khi đến đó không có gì để ăn thôi.

Chuẩn bị tốt khẩu phần ăn của mình trước đã.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tiểu Lưu đi tới gõ cửa.

Nói là chính ủy Chu bảo cậu ấy đưa Tô Tiêu Thất đi xe từ thành phố An đến Mục Dương.

Tô Tiêu Thất không ngờ chính ủy Chu và những người khác lại tốt với cô như vậy.

Xúc động rất nhiều rồi xách hành lý đi ra ngoài.

“Chị dâu, đồ đạc đầy đủ chưa?” Tiểu Lưu nhìn thấy những người khác về quê đều có túi lớn túi nhỏ.

Sau đó nhìn Tô Tiêu Thất đang đeo một chiếc túi vải thô và một chiếc ba lô trên lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-215.html.]

Không giống như về quê mà giống như đi học hơn.

“Đủ rồi. Còn chuẩn bị một bình nước.” Tô Tiêu Thất cầm lấy chiếc ấm quân dụng của Chiến Bắc Hành đổ đầy nước vào ấm để uống trên đường.

Tiểu Lưu nhận lấy túi hành lý từ tay Tô Tiêu Thất.

Nó nhẹ đến mức tưởng chừng như không có gì.

Tiểu Lưu đưa Tô Tiêu Thất đến nhà ga để Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế ở nhà ga.

Cậu ấy chạy đi mua vé còn mua thêm mấy cái bánh bao hấp đưa tới.

“Chị dâu, đây là bốn cái bánh bao để ăn trên đường đều là bánh bao hấp nhồi thịt.” Tiểu Lưu đưa tấm vé trong tay cho Tô Tiêu Thất “Em mua vé xe lúc tám giờ bốn mươi phút, chị nhìn xe nào đi An Nam thì lên đó.”

“Được, tôi biết rồi, cậu trở về đi.” Tô Tiêu Thất không phải người không biết chữ.

Nhìn thấy Tiểu Lưu vẫn còn bất an cô không khỏi mỉm cười nói:

“Tôi dám một mình vào núi, cậu còn sợ tôi không dám về quê một mình à?”

“Chị dâu, chị không về quê đâu, chị về nhà chồng đó.”

Tiểu Lưu sờ sờ đầu cười hì hì rời đi.

Dưới chân Tô Tiêu Thất có một túi hành lý còn ba lô đặt ở trên ghế bên cạnh.

Cô đang cầm trên tay một hộp cơm bằng nhôm sau khi mở hộp ra thì thấy bên trong là bốn cái bánh bao thịt lớn.

Tô Tiêu Thất không thích ăn bánh bao thịt lắm.

Lần trước Chiến Bắc Hành mua là bánh nhân đậu đỏ, không hiểu sao cô lại nhớ Chiến Bắc Hành.

Anh đã đến Tây Nam chưa?

Tô Tiêu Thất đè nén cảm giác mất mát trong lòng ngược lại suy nghĩ về mục đích chuyến đi lần này của mình.

Ngay lập tức lại giống như một con gà trống được tiêm máu.

Hùng dũng oai vệ có khí phách hiên ngang.

Có lẽ lần này trên người có nhiệm vụ lại được ngồi ở vị trí tốt nhất nên Tô Tiêu Thất không bị say xe.

Tràn đầy năng lượng.

Năm tiếng sau.

Khi đến thành phố An Dương, cô lại ngồi lên một chiếc xe buýt khác.

Quê hương của Chiến Bắc Hành là huyện Lâu Đông, huyện xa xôi nhất ở thành phố An Dương.

Loading...