Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:56:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huyện Lâu Đông là một huyện nghèo nổi tiếng.

Xe chạy hơn ba tiếng đồng hồ mới tới công xã bên dưới.

Đi đi về về như vậy thì trời đã tối rồi.

Tô Tiêu Thất liếc nhìn ánh hoàng hôn rực lửa còn nhìn thấy trên đường có mấy người đang nhìn về phía mình.

Cô liếc nhìn qua tìm một người trẻ tuổi thông minh để hỏi đường:

“Vị đồng chí nhỏ này, đồng chí có biết đường đến đại đội nhà họ Chiến đi như thế nào không?”

Chàng trai nhìn Tô Tiêu Thất từ trên xuống dưới: “Cô đến thăm họ hàng à?”

“Không, chồng tôi đến từ đại đội nhà họ Chiến.” Chàng trai trẻ kia ban đầu còn bối rối nhưng tới bây giờ nói rất trôi chảy.

Chàng trai trẻ nheo mắt nhìn Tô Tiêu Thất.

Mặc quần áo vải màu xám cả người trông xám xịt. Tóc cô rối bù như ổ gà khi đi trên đường trông như một người ăn xin.

Bộ dạng ăn mày như này là vợ của ai ở đại đội nhà họ Chiến?

Dù nghèo nhưng nhìn gương mặt...

Nhìn đẹp đấy.

Đẹp lắm.

So với Hoa Tiểu Nhu trong nhà họ Chiến thì đẹp hơn rất nhiều.

“Chồng cô là ai?”

Tô Tiêu Thất trực tiếp vặn lại: “Cậu đang kiểm tra hộ khẩu sao?”

“Tôi nói rồi cậu có biết không? Cậu không phải người của đại đội nhà họ Chiến.”

Chàng trai trẻ:...? Đây là giọng điệu hỏi đường sao?

“Nhà bà ngoại tôi là người của đại đội nhà họ Chiến. Đại đội nhà họ Chiến có người nào mà tôi không biết.” Chàng trai trẻ nghĩ thầm trong lòng vì cô là đồng chí nữ nên mới nhịn.

“Đại đội phía Tây, Chiến Bắc Hành, con trai thứ ba của Chiến Đại Hà.” Tô Tiêu Thất thấy sắc trời dần tối nghĩ rằng vẫn còn một hoặc hai giờ nữa nên cô muốn rời đi ngay lập tức.

Cô không sợ ma.

Chỉ sợ buổi tối bùn đất ở trên đường không dễ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-216.html.]

“Biết rồi. Anh ấy là người trong quân đội nhưng chồng cô đâu?” Chàng trai trẻ nhìn quanh.

“Sao cô lại đến đây một mình?”

Tô Tiêu Thất liếc mắt một cái “Nghe nói ba chồng tôi bệnh nặng qua đời muốn chúng tôi về gặp mặt một lần. Bắc Hành có nhiệm vụ không thể về được, tôi đây không phải trở về thay anh ấy tận hiếu sao?”

Cô nhấn mạnh từ “hiếu thảo” rất nghiêm túc.

Đôi mắt chàng trai trẻ to như quả hạnh xanh chậc lưỡi một tiếng:

“Chú năm Chiến sắp c.h.ế.t à? Sáng sớm tôi còn nhìn thấy chú ấy đang làm việc ngoài đồng.” Chàng trai trẻ cười nói: “Gia đình tôi là đại đội nhà họ Thi bên cạnh đại đội nhà họ Chiến. Tôi tên là Thi Kiến Quốc.”

“Đường núi trong khu vực chúng tôi rất khó di chuyển nếu cô không vội thì hãy đợi mấy người chúng tôi một lát.”

Tô Tiêu Thất theo hướng ngón tay nhìn thấy bên cạnh có mấy người đàn ông đang ngồi xổm dưới góc tường.

Vài người ngồi xổm hút thuốc.

Phun ra một vòng lại một vòng khói trắng, không biết đang nói cái gì mà cười rộ lên.

Quần áo trên người được vá chồng lên nhau.

Quá nghèo.

Tô Tiêu Thất không biết mình trong mắt người khác cũng không khá hơn là mấy.

“Được, tôi chờ mọi người.”

Đợi chừng mười phút lại có thêm hai người nữa tới.

Một trong số họ là một phụ nữ khoảng bảy mươi tuổi gầy gò thấp bé.

Trên đầu quấn một chiếc khăn màu xanh lam và da mặt giống như cục sắt rỉ sét.

Bà cụ nhìn Tô Tiêu Thất bằng đôi mắt đục ngầu sau đó quay sang hỏi Thi Kiến Quốc bên cạnh:

“Chạy nạn tới sao?”

“Dì cả, cô ấy nói là con dâu của anh cả con đó.” Thi Kiến Quốc cười nói.

Bà cụ nhìn Tô Tiêu Thất từ trên xuống dưới: “Vợ Bắc Hành?”

“Đúng, cháu là vợ anh ấy.”

Sắc mặt bà cụ nhanh chóng thay đổi đẩy Tô Tiêu Thất ra. “Sao lại ở đây? Về quân đội sống cùng Bắc Hành không tốt sao?”

“Đây là cô cả của Bắc Hành.” Thi Kiến Quốc nhanh chóng giải thích.

Loading...