Tô Tiêu Thất quan tâm đến sự thiếu kiên nhẫn của cô cả Chiến, cô bà cụ là một hiền lành bụng.
“Cô cả, là nhà gọi điện tới quân đội rằng ba chồng cháu bệnh sắp chết.” Tô Tiêu Thất cố ý lớn tiếng.
“ nhổ . c.h.ế.t thì ông cũng chết. Làm việc thì ít mà ăn thì nhiều.”
Cô cả Chiến thở dài một : “Cháu trở về một gọi là ?”
Sau một lúc im lặng thêm:
“Nhà ở đầu thôn phía đông, việc gì thì đến nhà .”
Lông mày cô cả Chiến buồn bã cuộc sống gánh nặng đè xuống khiến lưng cong.
“Được, cảm ơn cô cả.”
Được thừa nhận.
Túi hành lý và ba lô của Tô Tiêu Thất cũng do Thi Kiến Quốc và một thanh niên khác xách theo.
Đi bộ một lúc.
Tô Tiêu Thất lấy nhiều kẹo từ trong ba lô phân phát cho vài cùng .
Cô lấy một nắm khác bỏ túi của cô cả Chiến.
“Cô cả, ăn kẹo.”
Cô cả Chiến cẩn thận bóc một viên kẹo “Ngọt quá.”
Trời tối.
Chỉ thể dựa ánh trăng ban đêm để mà .
Ở vùng núi xa xa thể thấy tiếng cú kêu.
Thi Kiến Quốc giải thích:
“Chỗ chúng động vật hoang dã.”
Càng về phía Tây Tô Tiêu Thất càng nhíu mày.
Toàn bộ đại đội nhà họ Chiến dường như bóp chặt cổ vận may của những trong đại đội cũng lắm.
“Nơi xa như , thật nghèo nha.” Tô Tiêu Thất cố ý .
Một đàn ông bên cạnh ngẩng đầu lên đồng ý đáp :
“Cô bao nhiêu nổi tiếng bước từ đại đội nhà họ Chiến chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-217.html.]
“Đều là khi ngoài con cháu mới bắt đầu thịnh vượng nha?”
Người đàn ông vứt tàn thuốc xuống đất suy nghĩ một lúc gật đầu:
“Ừ, bọn họ chỉ thịnh vượng khi ngoài.”
Tô Tiêu Thất đưa một tuyên bố kinh : “Tổ tiên của đại đội nhà họ Chiến điều gì đó thất đức nên hạ chú thuật.”
“Nghèo hơn so với mấy đại đội xung quanh, lưu manh cũng nhiều hơn nữa.”
“Cô bậy…” Đám nắm chặt nắm đấm.
Cô vợ nhỏ đến đây chửi ?
Cô cả Chiến nhíu mày căng thẳng thấy hung dữ với Tô Tiêu Thất vội nghẹn ngào:
“Vợ Bắc Hành đúng ? Đại đội chúng lưu manh nhiều hơn và so với đại đội khác đều nghèo hơn.”
“Góa phụ kết hôn thứ hai đều vòng qua đại đội của chúng .”
Mấy đàn ông rơi im lặng.
Vẫn phục nhỏ giọng thầm:
“Cô tổ tiên chúng điều gì đó thất đức.”
Tô Tiêu Thất nhướng mày: “Dám mà cho khác ? Trong đại đội của các đến giờ vẫn những tổn hại âm đức.”
Cô cả Chiến cau mày càng chặt hơn.
Vợ Bắc Hành há miệng hỏi thăm thực sự giống khác.
Đến đại đội đánh đây?
Khá lo lắng cho cô.
Khi Tô Tiêu Thất sắp kiên trì nữa thì cuối cùng cũng thấy ánh đèn chân núi.
Chân Tô Tiêu Thất đau nhức hơn nữa chân cũng hôi chua.
Đại đội nhà họ Chiến nghèo thậm chí thể dựa thời tiết để đủ ăn.
Trong thôn điện chỉ công xã mới điện nhà nào ở đây cũng dùng đèn dầu.
Cô cả Chiến bảo Thi Kiến Quốc đưa Tô Tiêu Thất đến đầu thôn phía tây chỉ nhà :
“Tô Tiêu Thất, đây là nhà của cô cả. Cô và ba Bắc Hành cả đời qua với vì sẽ đến phía Tây nữa.”
“Nếu việc gì thì tới nhà tìm cô nhé.”
“Ôi, cảm ơn cô cả.” Tô Tiêu Thất ngước mắt lên cũng gì nữa.