*Linh đường: hội trường để linh cữu (nơi để người ta đến viếng)
“Thím ấy va phải thứ gì đó và tà linh đã đi theo thím ấy. Thím ấy không phải là một kẻ ngốc bẩm sinh.”
Tô Tiêu Thất lẩm bẩm điều gì đó.
Đôi mắt của người phụ nữ ngu ngốc mở to đỏ ngầu như những câu đối đỏ dán trên cửa.
Thím ấy nhe nanh múa vuốt về phía Tô Tiêu Thất.
“A...”
Tô Tiêu Thất cau mày, dùng tay kết ấn. “giết.”
Với giọng nói sắc bén của cô.
Người phụ nữ ngu ngốc phát ra một âm thanh đau đớn rồi ngã xuống đất và nhìn người thợ săn cầu xin.
Lẩm bẩm trong miệng:
“giúp tôi.”
Bọn trẻ trong nhà vẫn chưa về, người phụ nữ ngốc nghếch biết rằng chỉ có người đàn ông trước mặt mới có thể cứu được thím ấy.
Người thợ săn do dự.
“Đồng chí nữ, vợ tôi cô ấy...”
“Nếu để cho tà linh ở lại lâu hơn, tất cả con cái trong nhà chú đều sẽ bị nó chiếm đoạt.” Tô Tiêu Thất lạnh lùng nói.
Tô Tiêu Thất không nói gì nữa.
Tô Tiêu Thất thêm một con dấu khác và một câu thần chú.
Một luồng năng lượng màu đen phóng ra, Tô Tiêu Thất dùng lòng bàn tay đánh bay nó đi. Chỉ nghe thấy trong không khí có một tiếng hét chói tai.
Người phụ nữ ngã xuống đất ngất đi.
Người thợ săn bước tới ôm thím ấy, lo lắng gọi tên hai lần.
Tô Tiêu Thất lấy ra một tấm bùa màu vàng, nói: “Đốt nó bỏ vào nước, cho thím ấy uống.”
Người thợ săn đứng dậy đi vào bếp lấy một cái bát sứt mẻ, đốt lá bùa màu vàng, cho vào bát, đổ nước rồi đút cho vợ.
Sau một lúc.
Người phụ nữ đã tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-233.html.]
Thím ấy dường như đã nhớ lại mọi chuyện.
Cúi đầu với Tô Tiêu Thất: “Cảm ơn cô.” Sau khi nói xong, thím ấy quay lại nhìn người thợ săn và nhỏ giọng:
“Em muốn nói vài lời với đồng chí này.”
Đây là lần đầu tiên người thợ săn nhìn thấy vẻ ngoài bình thường của vợ mình, lòng bàn tay chú ấy đổ đầy mồ hôi vì phấn khích.
“Được rồi, anh đi làm tấm bài vị cho ân nhân.” Dường như nhận ra có điều gì đó không đúng, vội vàng giải thích, ngượng ngùng:
“Xin lỗi, ý tôi không phải như vậy.”
Tô Tiêu Thất không để bụng, xua xua tay.
“Tôi hiểu chú muốn nói gì.”
Đợi người thợ săn đi ra ngoài.
Tô Tiêu Thất nhìn người phụ nữ đang đỡ vào chiếc ghế ngồi dậy từ dưới đất: “Thím bị giam cầm trong cơ thể mình, nhưng thực chất cái gì cũng biết có đúng không?”
Thím ấy gật đầu: “Tôi biết tất cả. Giống như có một ngôi nhà vô hình nhốt tôi không cho tôi ra ngoài.”
Thím ấy tưởng rằng cả đời này cứ như vậy.
Không ngờ lại gặp được Tô Tiêu Thất.
“Đồng chí, tôi muốn tìm lại người nhà mình.” Mắt thím ấy đầy nước mắt, thím ấy có thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Sau khi đi khám phá ngôi nhà ma ám phía sau trường học.
Sau khi ra ngoài, bị lạc đường và xin ăn suốt chặng đường tới đây.
Thấy hai mẹ con người thợ săn tính tình tốt bụng nên ở lại.Thím ấy mỗi tháng sẽ phát điên và lên cơn.
Thím ấy rất muốn tìm lại người nhà và người mình từng yêu.
Bên ngoài phòng.
Tiếng cưa của người thợ săn vang lên.
Tô Tiêu Thất biết người bên ngoài đã nghe được.
“Thím muốn quay về tìm người yêu thanh mai trúc mã sao?” Tô Tiêu Thất nhìn ra suy nghĩ của thím ấy, “Người ấy hiện tại sống rất hạnh phúc, cùng vợ và thanh mai trúc mã.”
“Cái gì?” Người phụ nữ không thể tin được những gì Tô Tiêu Thất nói. “không thể nào.”
“Thanh mai trúc mã của thím tình cờ lại là một người nổi tiếng, chú ta rất tình cảm với vợ mình, còn có bốn đứa con và kết hôn vào năm lúc thím biến mất.”
Tô Tiêu Thất không ngại nói cho thím ấy biết sự thật.