Nữ đồng chí này có năng lực gì mà có thể nói ra những lời không đâu vào đâu như vậy chứ?
Bọn họ biết có rõ hỏi cũng không ra được gì, hơn nữa Tô Tiêu Thất có chứng cứ ngoại phạm ở đây.
Lập tức rời khỏi nơi này.
Quần chúng ăn dưa bên cạnh mắt sáng lên.
Tất cả cùng vây quanh.
“Tô Tiêu Thất, cô thật sự nhìn thấy được sao? Cô nói lý do Thẩm Thúy Hà muốn g.i.ế.c Tôn Đạt là gì chứ?”
“Bác sĩ Tôn thật khổ. Rất vất vả nhờ quan hệ mới tìm được một công việc cho anh chị dâu, bây giờ chưa được bao lâu thì anh chị dâu mất mạng.”
“Sáu đứa nhỏ gào khóc chờ ngủ phải làm sao bây giờ?”
Mọi người đều im lặng.
Niếp Hồng nhìn ánh mắt Tô Tiêu Thất đầy tính toán, cô ta mỉm cười:
“Tô Tiêu Thất, cô kết hôn cũng được một hai tháng rồi. Hay là cô nhận nuôi vài đứa đi?”
Tô Tiêu Thất không nói gì trừng mắt nhìn cô ta một cái.
“Biết vì sao thánh mẫu kỹ nữ lại khiến cho người ta chán ghét không?”
Chị cả Hoàng không rõ: “Tại sao?” Nếu đã thêm một chữ “thánh” thì nghĩa là người này cũng không tệ mà.
“Kỹ nữ thánh mẫu chính là loại phụ nữ trốn ở sau lưng xúi giục, bắt người khác làm chuyện tốt, thường được gọi kỹ nữ thánh mẫu.” Trong ánh mắt Tô Tiêu Thất mang theo ý cười mỉa mai, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Niếp Hồng.
“Đúng vậy. Tại sao Tô Tiêu Thất phải nhận nuôi con của người khác?”
“Niếp Hồng, điều kiện nhà cô tốt, nuôi mấy đứa nhỏ cũng không vấn đề gì.” Tô Tiêu Thất cười nhếch mép: “Hay là cô nhận nuôi vài đứa trong số chúng đi.”
Niếp Hồng lại càng hoảng sợ: “Bộ tôi không tự sinh con được sao?”
“Đúng vậy, tôi đây không tự sinh con được sao?” Tô Tiêu Thất nghiêm mặt nói với đám người đang ăn dưa:
“Các dì, các chị thân mến. Sau này phải đề phòng loại kỹ nữ này, nếu gặp thì nhất định phải đánh chết.”
Quần chúng ăn dưa:... Đánh c.h.ế.t sao? Có phải tàn nhẫn quá không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-272.html.]
Vẻ mặt Niếp Hồng màu sắc sặc sỡ, trông như đang ủy khuất mà nghẹn lại: “Tô Tiêu Thất, tôi chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thật quá đáng.”
Nói xong.
Cô ta giậm chân một cái rồi vội vàng bôi dầu vào lòng bàn chân mình.
Cô ta sợ ở lại sẽ bị đánh.
Tô Tiêu Thất hét lớn:
“Niếp Hồng, tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thật quá đáng.”
Câu cuối cùng còn bắt chước giọng nói ủy khuất và biểu cảm nhỏ của Niếp Hồng, khiến cho quần chúng ăn dưa nhìn trợn tròn mắt.
“Tô Tiêu Thất, cô không tham gia vào đoàn nghệ thuật thì thật đáng tiếc.
“Phải, nếu cô tham gia vào chắc chắn sẽ giống Trần Viện.”
Tô Tiêu Thất không thèm để ý bĩu môi: “Tôi mà tham gia vào đoàn văn nghệ thì nhân duyên chắc chắn sẽ tốt hơn Trần Viện.”
Chỉ cần cô liếc mắt một cái là biết chuyện gì xảy ra phía sau, nhân duyên có thể không tốt sao?
Đáng tiếc là quần chúng ăn dưa không biết lời oán thầm của Tô Tiêu Thất.
Nếu không nhất định sẽ cùng nhau nói “Cắt”, còn không kịp trốn.
Trên đường về nhà đều chất kín người, thảm án trong gia đình này có thể bàn tán rất lâu.
Đại Hắc phản đối, trời đất bao la không lớn bằng bữa ăn của nó.
Tô Tiêu Thất đành phải về nhà làm đồ ăn cho mèo Đại Hắc.
“Đại Hắc, chị có rất nhiều lý do để tin rằng chủ nhân trước kia của em bị em ăn hết tiền hết bạc, nghèo đến nỗi ngay cả quần lót cũng không có mà mặc.”
“Làm mất màu, chủ nhân trước của mày còn phải thắp hương cảm ơn tao.”
Mèo đen mập: …Thật ra cũng không đến nỗi, tài vận của chủ nhân trước cũng dồi dào.
Chỉ là mắt mù, nghĩ nhầm cứt chó là ánh trăng sáng.
Con mèo đen mập vuốt cái bụng nhỏ đầy thịt của mình, một con mèo ăn hại không nghĩ tới chuyện gì khác ngoài cơm, kêu “Meo meo” một cái lấy lòng.