Trong thời buổi thắt lưng buộc bụng, trong lòng họ vẫn nghĩ đến việc một bữa cơm cho những hy sinh đầy thầm lặng cho Tổ quốc ăn no.
Tô Tiêu Thất chắp tay niệm chú.
Những thức ăn đó vẫn còn trong tay dân làng.
Hơi thở hình thái của thức ăn, từ một thành mười, từ mười thành trăm, từ trăm thành nghìn...
Đến tay từng chiến sĩ.
“Ăn . Đây là lòng thành kính của dân đối với các . Được hưởng sự cung dưỡng chân thành của dân, đối với các cũng là một điều .”
“Đối với họ, cũng là công đức vô lượng.”
Các chiến sĩ vốn đang do dự, đối với dân lợi ích lớn.
Lần lượt ăn hết thức ăn trong tay.
Bên .
“Đại Đản. Con ở đây ?”
Một đàn ông ba mươi tuổi, tay dắt một bé mười tuổi đến bên cạnh bé mặc quân phục .
Cậu bé mặc quân phục ước chừng mới bảy tám tuổi.
Có chút bồn chồn bất an.
Cậu bé sợ ai đến tìm bé.
Cậu bé mười mấy tuổi buông tay lớn, quỳ phịch xuống bé bảy tám tuổi.
“Ba ơi. Con là Hoàng Đậu đây.”
Cậu bé bảy tám tuổi giật .
Đứa con trai lớn từ ?
Còn lớn hơn cả bé.
Người đàn ông ba mươi mấy tuổi như trẻ con, bé bảy tám tuổi giải thích:
“Anh cả, em là Nhị Đản.”
“Nhị Đản. Em lớn thế ?” Đại Đản : “Anh nhớ là kết hôn sinh con mà?”
Nhị Đản kéo Hoàng Đậu .
“Em sinh ba con trai, hai con gái. Em ghi tên con trai cả và con gái cả tên của . Về , gia phả của cũng nối dõi.”
Đại Đản gãi đầu.
“Như lắm.” Trong lòng vui vẻ thôi.
“Hoàng Đậu, con lên mộ thăm ba. Mang theo vài viên kẹo nhé.”
Hoàng Đậu xong, ba khẩu vị giống kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-413.html.]
Vội vàng đồng ý.
“Ba, con .”
Hữu Điền cũng đang trò chuyện với nhà, đến là em trai họ của .
“Ba đến?”
Em trai họ của cũng ba mươi mấy tuổi, hốc mắt đỏ hoe.
“Ba mất hai mươi năm . Trước tiên là hy sinh, đó trai ở Bảo Định cũng hy sinh.”
Khóe miệng Hữu Điền rũ xuống nhếch lên.
“Không , đợi xuống là cả nhà sum họp.”
“Ừ. Anh sớm xuống . Chuyển kiếp luân hồi.” Em trai họ nghẹn ngào : “Đừng sợ ai hương khói. Em để con em con thừa tự cho ba , em sinh nhiều con lắm.”
“Một cho và một cho trai nữa.”
Hữu Điền càng vui hơn.
“Tốt. Em dạy con học hành tử tế, báo đáp Tổ quốc.”
“Em .” Em trai họ cao mét bảy, đến mức thành .
Tô Tiêu Thất sườn dốc.
Nhìn thấy tất cả những điều , thuật sĩ luôn trải qua cuộc sống bi ai vui vẻ của khác.
Chiến Bắc Diệu và Chiến Bắc Thịnh hai thành tiếng.
“Em dâu. Em cũng lợi hại quá.” Chiến Bắc Diệu trong lòng bội phục, em dâu là thiên thần ham chơi rơi xuống trần gian ?
Trong thung lũng.
Tiếng nức nở gió cuốn , như một khúc bi ai đầy hy vọng, ngân nga mảnh đất ...
Phía đông lóe lên một tia sáng.
Như những tia sáng đầy hy vọng mà các chiến sĩ thắp lên từ lâu về .
Tô Tiêu Thất lên, tới vị trí chính giữa. “Các hương , các ngươi trở về .”
“Trời sắp sáng . Bọn họ cũng nên thôi.”
Nhất thời......
Tiếng vang vọng khắp bầu trời.
Cái gì nên , nhất định .
Các chiến sĩ ở cuối cùng cũng sẽ cho dân chúng thêm buồn lòng.
Các thôn dân cũng hiểu rõ, thể trì hoãn đường luân hồi của bọn họ.
Tất cả thôn dân tự đầu .
Họ đến bên đường.