Sắc mặt mọi người đều tối sầm xuống.
“Chiến Bắc Tú, hôm nay em không xin lỗi thì đừng có về nhà nữa.”
“Không về thì không về.”
Chiến Bắc Tú chạy ra khỏi nhà. Bây giờ bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Chiến Bắc Đình lục lọi túi, lấy hai mươi tệ.
“Em dâu. Trên người anh chỉ có hai mươi tệ, ngày mai sẽ đưa tiếp cho em.”
Anh ấy đưa hai mươi tệ cho Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất chẳng hề tức giận với Chiến Bắc Tú, hơn nữa cô cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ấy. Phải tìm cơ hội lấy sạch tiền của cô ấy.
Chiến Bắc Thành quan tâm nói với Chiến Bắc Đình: “Ngày mai đưa năm trăm tệ tới đây.”
“Được.”
“Đừng đưa năm trăm tệ, đưa bốn trăm tám mươi tệ là được rồi.” Tô Tiêu Thất không muốn nhận năm trăm hai mươi tệ đâu.
Cái trò đồng âm của thế hệ sau này thật là….
“Được, vậy bọn anh đi đây.”
Chiến Bắc Đình không hề biết việc Chu Nguyệt muốn li hôn, anh ta muốn hỏi rõ nguyên do.
“Chờ một chút, cầm tiền người khác thì phải thay người khác làm việc.”
Tô Tiêu Thất không cho Chiến Bắc Đình đi nữa.
“Anh không thích xem bói.” Mặt Chiến Bắc Đình tím xanh, lần này ba đánh thật sự rất mạnh tay. Không biết ngày mai làm sao đi làm được đây.
Lớn thế này rồi còn nói bị ba đánh, những người đồng nghiệp cấp dưới ở đơn vị cho dù là không dám nói trước mặt nhưng thế nào cũng cười sau lưng cho mà xem.
“Không được.”
Nếu việc của Chiến Bắc Đình không được giải quyết thì sẽ làm ảnh hưởng đến vận khí của cả nhà họ Chiến.
Nhưng khí đen đó tiêu trừ mãi mà không hết được.
Cứ như vậy nó không chỉ ảnh hưởng đến Chiến Bắc Hành mà còn ảnh hưởng đến tài vận của Tô Tiêu Thất.
Có người luôn muốn hại cô trở nên nghèo khổ.
Hu hu hu…
Nghèo thì cũng không sao.
Nhưng Chu Nguyệt yêu Chiến Bắc Đình đến đau khổ như vậy. Cho dù là đi đến nông trường thì vẫn sẽ coi bản thân mình là vợ Chiến Bắc Đình.
Tôn chỉ của hai người bọn họ là làm vợ chồng ba kiếp
Tô Tiêu Thất không quan tâm đến người khác, nhưng Chu Nguyệt với cô có duyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-438.html.]
Chiến Bắc Đình là người rất quật cường, nhưng nghĩ tới Chiến Bắc Hành mới vừa nhận thân trở về.
Vừa rồi lại bị Chiến Bắc Tú nói vài câu.
Thở dài trong lòng.
“Anh đồng ý, nhưng có một điều kiện.”
“Thành giao, điều kiện gì?”
Chiến Bắc Đình nhìn về phía Chiến Bắc Hành, “Các em không thể chuyển nhà, phải ở trong nhà đủ một năm.”
Chiến Bắc Hành: “……”
Không ngu a, đã nhìn ra bọn họ muốn dọn đi.
Chiến Bắc Thịnh: “……”
Chiến Bắc Sanh: “……”
Chiến Bắc Diệu: “?”
Đi rồi, hai đứa con của ta phải làm sao?
Đường Cảnh Xuyên rất tò mò, Chiến Bắc Đình vậy mà lại thỏa hiệp với Chiến Bắc Hành.
Tô Tiêu Thất cười cười.
“Nghe anh, không chuyển nhà.”
Chiến Bắc Đình không muốn để những người khác nghe thấy, liền đi theo Tô Tiêu Thất lên lầu, nói chuyện ở phòng khách trên lầu.
Anh ấy chẳng hề để ý nói:
“Em dâu. Anh cũng không muốn xem bói, cả đời người nếu sống thanh tĩnh thì có gì tốt?”
Tô Tiêu Thất cười nhạt.
“Nếu không phải do chị dâu hai, tôi cũng không muốn quản anh sống hay chết.”
Chỉ vì không muốn chị dâu hai vì vậy mà đau lòng không muốn sống mà thôi.
“Anh hai, năm đó anh từng được một cô gái cứu. Trong lúc mơ mơ màng màng, không nhớ rõ gương mặt nàng chỉ nhớ rõ cảm giác tốt đẹp kia.”
Chuyện xưa đặt trong lòng Chiến Bắc Đình.
Cứ như vậy bị Tô Tiêu Thất nói ra.
Anh ấy…… Ngơ ngẩn.
“Vòng bạc còn đó không?”
Chiến Bắc Đình lấy từ trong túi ra .
“Còn.”
“Anh hai, anh cẩn thận nhìn bên trong chiếc vòng tay xem. Thông thường bên trong những chiếc vòng tay như vậy chắc là nên có chữ.”