Chiến Bắc Hành thoáng qua bàn tay nắm chặt của Chiến Bắc Đình.
Lại liếc mắt sang Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất đắn đàng hoàng giải thích:
“Đàn ông lớn tuổi yêu đương, cứ như là nhà cũ bốc lửa. Chúng còn trẻ, cả đời còn dài…”
Chiến Bắc Hành gật đầu.
“Tiêu Thất đúng.”
Chiến Bắc Đình: …
cái lông .
Anh tủi về phía Chu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt. Nó bảo là đàn ông lớn tuổi kìa?”
Mới ba mươi mấy thôi chứ nhiêu?
Sao là đàn ông lớn tuổi chứ.
Hu hu hu…
Chu Nguyệt đau đầu day day trán: “Em dâu, chị với em mấy câu.”
“Được.”
Chiến Bắc Đình nỡ buông tay.
“Nói luôn ở đây .”
Chu Nguyệt chút thích nghi với tình yêu nồng nhiệt như lửa của Chiến Bắc Đình, vội vàng dùng sức gỡ tay của .
“Em với em dâu mấy chuyện đàn bà con gái.”
Chiến Bắc Đình: …
Thái độ của Tô Tiêu Thất đối với Chiến Bắc Đình hơn hẳn.
Chị dâu đúng là siêu thật.
“Anh hai. Yêu đương là tốn chút công sức để tâm suy nghĩ, như là tặng ít hoa chẳng hạn…”
“Được, .”
Chiến Bắc Đình xoay phía ngoài.
Tô Tiêu Thất thêm một câu: “Phải dùng tấm lòng suy nghĩ, đừng chỉ nghĩ đến chuyện dùng tiền để giải quyết.”
“Lúc nào tìm giải quyết vấn đề , mới nghĩ đến việc vung tiền .”
“Biết .”
Chiến Bắc Đình cũng đầu ngoài.
Tô Tiêu Thất phân công Chiến Bắc Hành: “Anh ở đó cho . Nghỉ ngơi cho cẩn thận.”
“Anh .”
Chiến Bắc Hành lời.
Tô Tiêu Thất dẫn Chu Nguyệt lên căn phòng tầng.
Chu Nguyệt cũng thắp cho tổ sư gia ba nén hương.
“Tiêu Thất, chuyện của bọn chị, chắc em cũng .” Chu Nguyệt ghế sô pha, phiền muộn: “Người chị thích cũng thích chị, theo lý thuyết thì chị thật vui vẻ mới đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-444.html.]
“ mà chị…”
Tô Tiêu Thất bình tĩnh cô .
“Anh hai khi cùng sống cùng với chị, thích chị .”
“ trong lòng chấp niệm, khiến cho thể quên bóng dáng mơ hồ .”
“Cùng với giọng với tên tuổi và địa chỉ gia đình.”
“Anh mấy thứ bẩn thỉu cuốn lấy, cho nên mới thể khiến trí nhớ của rõ ràng.”
“Sau khi hai tách . Chị tới nông trường, chuyện tự nhiên sẽ tỉnh táo.”
Từ đầu đến cuối…
Đều là phá huỷ nhà họ Chiến.
Chu Nguyệt nên lời.
Sao như ?
“Ý của em là…”
Tô Tiêu Thất gật đầu.
“Chẳng những hai , mà tất cả nhà họ Chiến đều .”
“Nguyên nhân sâu xa là do hơn hai mươi năm , nhà họ Chiến khác nghịch thiên cải mệnh.” Tô Tiêu Thất chậm rãi mở miệng: “Nếu như giải quyết , cả một dòng họ to lớn sẽ suy bại vài năm.”
Đối phương hạ xuống một bàn cờ lớn.
“Ba và các em, bọn họ…?”
“Em gặp mới .”
Chu Nguyệt gì thêm.
Đợi đến khi Chu Nguyệt và Tô Tiêu Thất xuống lầu, thấy ngay Chiến Bắc Đình đang để tay lưng.
Vẻ mặt thần bí.
“Anh hai mang tới một niềm vui bất ngờ kìa.”
Chiến Bắc Đình tới mặt Chu Nguyệt.
Lấy bó hoa lưng .
“Tiểu Nguyệt, tặng em . Hi vọng em sẽ xinh giống như bông hoa…”
Chu Nguyệt: …
Anh đang mắng chửi là khen ngợi đấy?
Tô Tiêu Thất: … Cười một cách xa.
Trong tay Chiến Bắc Đình chính là một bó cỏ đuôi chó khô héo.
Rất lòng rút mấy chục cây cỏ đuôi chó.
Bó với .
Cỏ đuôi chó mùa đông thể đến mức nào chứ?
Tô Tiêu Thất ha ha:
“Anh hai. Đây gọi là hoa hả?”