Bà đồng Tô là xuống bên , nhưng ánh mắt vẫn chiếc túi da rắn tay Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành thấy ngại ngùng.
“Bà nội, cháu từ Bắc Kinh đem đến chút đồ Bắc Kinh, còn kẹo socola nhập khẩu nữa.”
Tô Tiêu Thất vội vàng giải thích: “Bắc Hành tìm thấy ba ruột, kẹo socola là đơn vị của cả phát, đơn vị của cả liên quan đến nước ngoài, vì thế nhiều đồ .”
Bà đồng Tô nuốt miếng nước bọt, nhàn nhạt :
“Các cháu Bắc Kinh, đem về gì?”
“Mẹ chồng cháu đưa cho bà nếm thử mùi vị.”
Những thứ đều do Tưởng Kiến Phương đút trong túi da rắn.
Bà đồng Tô vội bước đến mở túi da rắn , Chiến Bắc Hành nắm một nắm kẹo đút túi của bà .
“Bà nội, chỗ còn cháu mang trong phòng cho bà.”
“Được.”
Bà đồng Tô bóc một viên socola nhét miệng ăn, nhắm mắt hài lòng.
“Ngon.”
Tô Tiêu Thất:”...”
“Bà nội, cẩn thận sâu răng.”
Bà đồng Tô:”...” Không con rùa kinh.
“Tiêu Thất, cháu tại Vương Nhị mặt rỗ bên cạnh yêu quý ?”
Tô Tiêu Thất: “Tại ?”
“Vì từ đến nay nhiều.” Bà đồng Tô cúi bế con mèo đen to lớn lên:”Con mèo trông thật xinh, ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất:”...”
Có ai về nhà ruồng bỏ ?
Một miếng socola gây một vụ.... Án mạng.
Chiến Bắc Hành đem hành lý cất phòng Tô Tiêu Thất, tất cả đồ ăn đều cất phòng bà đồng Tô.
Tô Tiêu Thất ở nhà.
Phòng vẫn sạch sẽ như thường.
Trên bàn ngăn kéo thậm trí còn chút bụi bẩn nào.
Bà đồng Tô chỉ cho Chiến Bắc Hành lấy chăn bông từ trong thùng gỗ , “Mỗi Trương Duyệt tới đây đều lấy chăn phơi nắng. Chăn bông sạch sẽ.”
Tô Tiêu Thất mũi cay cay.
So với cái phòng như chuồng chó của Chiến Bắc Hành trong đại đội nhà họ Chiến, mạng nhện đó dệt thành một toà nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-474.html.]
“Bà nội, bà đang đợi cháu về .”
Bà đồng Tô nheo mắt và chỗ khác với đôi mắt kiêu ngạo.
“Bà đợi cháu rể của bà, đợi nhóc con thích quản chuyện bao đồng gì?”
Bên ngoài thì .
Bên trong thật sự vui.
Tiêu Thất của bà sống hạnh phúc, bà cũng hạnh phúc.
Bà đồng Tô ăn sôcôla xong liền bếp nấu mì.
Tô Tiểu Thất cũng theo châm lửa.
Cô bếp, bốc một nắm rơm trong tay, châm lửa dùng đuốc đẩy rơm . Bỏ ngô bếp đốt cho từng cọng củi chặt nhỏ .
Bà đồng Tô đổ dầu hạt cải nồi.
Lấy bốn quả trứng trong thùng từ trong phòng bếp, chiên bốn quả trứng .
“Tiêu Thất, các cháu bao giờ .”
Ngọn lửa đỏ rực soi sáng khuôn mặt Tô Tiêu Thất cũng đỏ bừng.
Cô suy nghĩ một lúc.
“Bà nội, bà cùng chúng cháu lên Bắc Kinh đón tết ?”
Bà đồng Tô dùng thìa lật trứng trong tay: “Bà cả, bà ở đây đợi dì cháu về.”
“Bà nội, mấy năm nay dì về.”
Đôi mắt đục của bà đồng Tô đầy nước, bà thèm lau nước mắt.
“Tiêu Thất, bà thể rời , bà sợ nó tìm thấy bà.”
Tô Tiêu Thất dậy.
Nhìn bà đồng Tô múc trứng, đổ nước nồi, đậy nắp .
Cô bước tới ôm lấy bà đồng Tô gầy gò và thấp bé.
Cô nhẹ nhàng:
“Bà nội, bà sẽ gặp dì. Bà quên , cháu ông trời nuôi dưỡng.”
Bà đồng Tô khịt mũi.
Đẩy Tô Tiêu Thất : “Đứa nhóc , đến bà .”
Tô Tiêu Thất vẫn mỉm .
“Bà nội, bà cùng chúng cháu đến Bắc Kinh, qua tết chúng cháu sẽ đưa bà về.”
Bà đồng ý .
Mà chỉ hỏi chuyện liên quan đến gia đình nhà Chiến Bắc Hành.