Tô Tiểu Thất đưa tay sờ gương mặt gầy gò của Xuân Đào, nếu như ở kiếp sau một cô bé thế này vẫn còn đang học tiểu học thôi.
“Em nghe lời chị.”
“Dạ.”
Tay Xuân Đào lạnh như khối băng, bên trên còn bị rách vì lạnh.
Từng vết rách màu hồng hồng, lộ ra thịt đỏ bên trong. Cô bé cục xúc bất an giấu tay ra sau lưng, sợ bị Tô Tiểu Thất nhìn thấy.
Chiến Bắc Hành đi ra ngoài một chuyến.
Không bao lâu sau ôm một bó lớn sợi rơm lúa mì, trải sợi rơm lúa mì bên dưới tấm ván.
Tô Tiểu Thất trải đệm lên trên, lại trải chăn bông nặng mười cân nặng lên trên
Chiến Bắc Hành cầm quần áo bông vừa người với Xuân Minh đi ra ngoài, để cho Xuân Minh thay trong nhà bếp.
Tô Tiểu Thất thì kêu Xuân Đào thay quần áo bông.
Xuân Đào dường như có chút ngượng ngùng.
Tô Tiểu Thất xoay mặt đi: “Chị không nhìn.”
“Không phải em sợ chị nhìn, là cảm thấy mình thật xấu xí.” Xuân Đào nhỏ giọng giải thích.
Trong quá trình cô bé mặc quần áo, vô tình phát ra tiếng hô khẽ.
“Sao vậy?”
Tô Tiểu Thất phát hiện trên người Xuân Đào lại có một mảng bầm đen.
“Xuân Đào, em bị người ta đánh?”
Xuân Đào vội hốt hoảng lắc đầu một cái.
“Chị ơi, không phải vậy. Không phải vậy.”
Trong mắt cô bé tràn đầy nước mắt, khoát tay lia lịa. “Chị ơi, em không có đau đâu.”
“Bọn họ là người tốt.”
Tô Tiểu Thất ôm Xuân Đào vào trong ngực, nước mắt không tự chủ được quanh quẩn trong hốc mắt.
Người tốt trong mắt Xuân Đào, chỉ là vì mỗi lần xem cô bé làm bao cát, sẽ cho vô bé một cái rau củ vò viên hoặc là nửa cái bánh ngô hấp.
Trẻ mồ côi không có ba mẹ sống rất cực khổ.
“Xuân Đào. Bọn họ không phải người tốt. Người tốt không phải như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-493.html.]
Cô không muốn Xuân Đào nhìn thấy việc như thế, rồi tràn đầy thất vọng với thế giới này.
Sau khi rời đi...
Chỉ mong mình nữa không còn phải sống trong cuộc sống tràn đầy khổ đau này nữa.
“Chị ơi. Tối hôm qua em thấy mẹ rồi.” Xuân Đào dù sao cũng chỉ có tám chín tuổi, dễ mở lòng hơn.
Xuân Minh thì chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Tô Tiểu Thất từ trong túi vải lấy ra một lon thuốc mơ tê cóng, lấy ra một ít thuốc mỡ màu trắng sữa, nhẹ nhàng thoa lên tay Xuân Đào.
Xuân Đào đau đến kêu ư.
Đáy mắt lại tràn đầy sung sướng, cô bé rất thích chị.
Dù là chỉ có một đêm, bé Xuân Đào cảm thấy đời này đáng giá.
Tô Tiểu Thất bôi thuốc mỡ trị tê cóng cho cô bé, lấy thêm ra một đôi bao tay ni-lông đeo lên cho cô bé.
“Buổi tối mang bao tay ngủ.”
Cô để lại thuốc mỡ trị tê cong, còn để lại một hộp dầu con sò.
“Chị ơi. Tại sao chị lại tốt với em như vậy?” Xuân Đào suy nghĩ mình nên báo đáp thế nào.
Tô Tiêu Thất vô cùng dịu dàng giải thích: “Vì em xứng đáng.”
Nếu để người không thích Tô Tiêu Thất nhìn thấy, khẳng định sẽ chọc mù mắt của bọn họ.
Bình thường nói móc trời nói móc đất nói móc không khí, ngay cả con ch.ó đi ngang qua cũng bị Tô Tiêu Thất nói móc một phen, thế mà lại dịu dàng với người lạ như vậy?
Không khoa học. . .
Trong lòng Xuân Đào chua xót.
Vì cô bé xứng đáng?
Nhưng mà cô bé là người khắc c.h.ế.t cha mẹ, trong mắt người trong đại đội cô bé tồn tại giống như kẹo phân gà.
Cô bé nhìn về phía Tô Tiêu Thất, nhìn thấy sự kiên định ở trong ánh mắt của cô.
Không phải qua loa, là tin tưởng thật.
Tô Tiêu Thất không ngờ rằng, những lời này làm ấm cả đời Xuân Đào.
Dù là về sau, cô bé có gia đình có con cái rồi.
Vẫn sẽ nghĩ tới ở một nơi buổi tối rét lạnh, có một người chị đã nói lời này với cô bé như cũ.
Là chuyện cô đã làm.