“Cũng phạm kiêng kỵ của cháu, chỉ cần tiền công phù hợp, việc đều dễ thương lượng.”
Tô Tiêu Thất một động tác đếm tiền.
Đã c.h.ế.t bảy tám thôn dân, cô sợ thuật sĩ khác qua lỗ mất mấy mạng .
Tưởng Nhất Phàm: “. . .”
Ông lầm chứ?
“Tiền...Tiền công phù hợp?”
“Vâng. Giá nền cũng hai nghìn tệ, các đào mộ , kiếm cũng ít.” Tô Tiêu Thất chuyện đương nhiên.
“Bọn câu là bảo vệ văn vật quốc gia.”
Tô Tiêu Thất: “. . .” Cháu quỷ mà tin .
“Cậu họ, trung thực chuyện vòng vo. Mấy năm nay phá bao nhiêu văn vật, rõ hơn cháu nhiều.”
Vừa khai quật phá...
Tưởng Nhất Phàm thở dài: “Chuyện cũng cách nào.”
“Cậu gọi điện cho cục.” Tưởng Nhất Phàm cầm điếu thuốc hút một , kẹp t.h.u.ố.c lá bên tai.
Đứng dậy gọi một cuộc điện thoại.
Tô Tiêu Thất quan tâm uống , cô cũng vội.
Tưởng Kiến Phương hạ giọng hỏi: “Tiểu Thất. Có gây phiền phức cho con ?”
“Con . Mẹ, cần quan tâm. Con thích kiếm tiền.” Cô cũng định dầu mùa xuân, kiếm tiền từ trong đại viện .
Đại sư huyền học gì đó đều sang một bên.
Chốc lát .
Tưởng Nhất Phàm : “Hai nghìn tệ, giờ cháu với .”
“Được.”
Tô Tiêu Thất lên lấy túi vải xuống lầu, con mèo mun béo khôn khéo theo .
Tưởng Kiến Phương yên tâm để Tô Tiêu Thất một , nên bà cũng .
Mộ cổ ở gần huyện, cách Bắc Kinh xa lắm. Lái xe trong hai giờ.
“Mẹ, cần cùng con.” Tô Tiêu Thất Tưởng Kiến Phương nhát gan.
Bà lắc đầu: “Không . Sao thể để con một mà ai chăm sóc?”
“Bắc Hành sẽ mắng .”
Tô Tiêu Thất: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-521.html.]
Cô lý do để hoài nghi Tưởng Kiến Phương để hóng chuyện, xem sinh mạng trong mộ cổ bao nhiêu lợi hại.
Tưởng Nhất Phàm nhíu mày.
“Cháu xem náo nhiệt ?”
“ . Thuận tiện xem náo nhiệt cũng sai.” Tưởng Kiến Phương chút do dự thừa nhận.
“Cũng sợ mấy ép con dâu của việc mà con bé thích.”
Tưởng Nhất Phàm: “……”
Nghe một chút, vô lý đến ?
“Đi thôi, thôi.”
Tưởng Kiến Phương vội vàng ôm mèo đen lớn, đeo cái túi lưng. Bên trong ấm nước, bánh quy, kẹo trái cây, bánh trứng gà, còn cá khô thích hợp để cho Đại Hắc ăn.
Như là dạo chơi ngoài thành. Đại Hắc ngửi ba lô.
Trong lòng vui vẻ: Bà thật , còn chu đáo hơn cán bộ xúc phân.
Nó suy nghĩ, đưa một chút quà cho Tưởng Kiến Phương.
Không thể , Đại Hắc là hiểu qua mới toại lòng .
Văn Vật Cục là tài xế lái xe, là một chiếc xe đến chỗ khảo cổ .
Mấy ngày nay. Đội khảo cổ lượt ở trong các ngôi làng lân cận.
Chờ đám Tô Tiêu Thất trong thôn, còn tới buổi trưa. Trong thôn mấy thành viên trong đội khảo cổ chờ bọn họ, thấy Tưởng Kiến Phương cùng Tô Tiêu Thất xuống.
Vài vội tiến lên bắt tay với Tưởng Kiến Phương.
“Đây là đại sư ? Có yêu cầu cái gì ?”
“Vừa thấy đại sư bản lĩnh, dẫn con gái của theo để trải nghiệm cuộc sống ?”
Tưởng Kiến Phương vội vàng rút tay .
Liên tục xua tay: “ đại sư, là của đại sư.”
“Đây mới là đại sư.”
“ mới là để trải nghiệm cuộc sống.”
Vài trong đội khảo cổ Tưởng Kiến Phương chỉ Tô Tiêu Thất, chớp mắt vài cái.
Xấu hổ đào một tòa thành cổ.
“Đại, đại sư?”
“Là .”
“Môn phái nào?” Có một trai trẻ tuổi hỏi. Đại sư nào trẻ tuổi như ?
“Trời đất chẳng môn phái.” Tô Tiêu Thất chỉ bầu trời: “Thiên hạ nhất tính toán, thuật bói toán thời xưa là tuyệt nhất.”