Khoé miệng Tô Tiêu Thất nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Hừ, là Tà Thần của anh. Đối với tôi, nó chỉ là một thứ tà ác mà thôi.”
Vạn Triệu An trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta nhìn Tô Tiêu Thất rồi lại nhìn Chiến Bắc Hành thầm nghĩ cố vấn quân sự của Tô Tiêu Thất có phải bởi vì có bản lĩnh huyền học hay không?
Anh ta làm công tác tình báo nên đương nhiên biết ở Tây Nam có cái gì.
Sau khi tiêu diệt tà vật bằng mắt thường có thể thấy Hoàng Húc Dương già đi rõ rệt.
Anh ta nuôi dưỡng tà vật lại dựa vào tà vật cho anh ta sự sống. Bây giờ tà vật đã bị tiêu diệt anh ta đương nhiên cũng mất mạng.
“A...Tôi không muốn chết.”
Hoàng Húc Dương ngã xuống đất.
Hồn phách của anh ta còn chưa kịp trốn thoát đã bị một luồng năng lượng màu đen cuốn đi.
Tô Tiêu Thất nhanh chóng ném bùa theo dõi ra.
Vạn Triệu An lúc này mới ảo não nói: “Đồng chí Tô, để cho người kia chạy trốn rồi.”
“Không sao.”
Cho đến khi có người bước ra từ phòng cấp cứu.
Một số giáo sư được đưa đến phòng bệnh, Chiến Bắc Hành cũng vào chữa trị vết thương cho bọn họ.
Lại thấy anh đi vào.
Đôi mắt Tô Tiêu Thất sâu thẳm, xem ra cô phải tìm cơ hội đến thăm chi thứ hai của nhà họ Chiến.
Sau khi xử lý vết thương cho Chiến Bắc Hành.
Vạn Triệu An ở bên kia cũng tới.
“Phổi giáo sư Lam xảy ra vấn đề nhất định phải đưa đến thủ đô chữa trị. Chiến Bắc Hành, anh đích thân theo giáo sư Lam đến bệnh viện để bảo vệ ông ấy.”
Giáo sư Lam là một chuyên gia uy tín trong lĩnh vực này.
Năm đó đã trải qua đủ mọi khó khăn khi từ nước ngoài trở về phục vụ quê hương nhưng những năm gần đây cũng chịu khổ một chút.
Lần này gặp phải một vấn đề nan giải mang tính học thuật.
Đưa ông ấy ra khỏi trang trại.
“Được.”
Chiến Bắc Hành lập tức đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-544.html.]
Tô Tiêu Thất hơi suy nghĩ trầm giọng nói: “Đồng chí Vạn, chuyện tài liệu là quan trọng nhất, tôi khuyên anh nên lặng lẽ đưa vào núi đừng để cho người khác biết.”
Vạn Triệu An lại cảm thán vợ Chiến Bắc Hành tư duy đủ nhanh nhẹn.
Nhà họ Chiến thật may mắn.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng mà xin cô cho tôi một số lời khuyên.”
Tô Tiêu Thất: “...”
“Được.”
Trong lúc nói chuyện thì người từ bộ phận an ninh đã đến.
Một số giáo sư khác cũng được bảo vệ. Tô Tiêu Thất đeo bùa hộ mệnh cho những giáo sư đó để đề phòng.
Cũng đưa cho mỗi đồng chí của bộ an ninh mỗi người một lá.
“Thiên Lôi Phù này là cho cậu, hy vọng cậu sẽ không cần đến nó.” Cô sở dĩ cho là bởi vì cô hiểu, người của thần điện Vu Y sẽ không bỏ qua.
“Cám ơn.” Phó đội trưởng phụ trách an ninh nhận lấy rồi nhìn kỹ hơn.
Sau đó để nó vào trong túi.
Sau khi bọn họ rời đi Tô Tiêu Thất và những người khác lên xe buýt trở về thủ đô.
Chiến Dân Đức lái xe, Tô Tiêu Thất ngồi ở ghế phụ để Chiến Bắc Hành và giáo sư Lam đang ngủ say ngồi ở phía sau.
Trong xe.
Chiến Dân Đức thuỷ chung âm trầm.
Một lúc sau ông ấy lên tiếng:
“Tiểu Thất, con hoài nghi anh ta sao?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu.
Chiến Dân Đức thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.”
Một câu nói khiến tim Chiến Dân Đức vọt lên tận cổ họng.
“Con nói”?”“
Ông ấy không dám nói tiếp.
Tô Tiêu Thất nghiêm túc nhìn ông ấy: “Ba, con nghi ngờ Chiến Minh Hoàng đã nghịch thiên cải vận, năm đó đổi vận đã bị phản phệ mà chết. Hơn hai mươi năm trước có ai trong nhà họ Chiến đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không?”
“Hơn hai mươi năm trước?”
Chiến Dân Đức nghĩ đến một người “Thím hai của ba. Thím ấy đến từ một dân tộc thiểu số ở phía Tây Nam. Năm đó đã quen biết chú hai ở trên chiến trường.”