Hai đứa nhr hèn nhát cả người bẩn thỉu bị Chiến Bắc Thịnh xách ra.
Tô Tiêu Thất liếc nhìn hai đứa nó.
“Sao nào?”
Chiến Tiểu Giang cười: “Thành công.”
Hiếm thấy Tô Tiêu Thất lộ ra nụ cười với một người.
“Làm tốt lắm.”
“Về thì tắm rửa chút, mang hành lý để bà nội sắp xếp cho một căn phòng ở dưới lầu. Hai anh em các ngươi ở lại.” Tô Tiêu Thất nhắm mắt lại, tựa đầu vào trong n.g.ự.c Chiến Bắc Hành.
Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà bốn mắt nhìn nhau.
“Chúng cháu có thể học một số kỹ năng của cô không?”
Tô Tiêu Thất lầm bẩm: “Trước tiên phải học đánh người đã, theo chú hai đứa học võ thuật.”
Hai đứa nhỏ hèn nhát gật đầu liên tục.
“Vâng ạ.”
Hai anh em này có tố chất tâm lý tốt, đến thời điểm mấu chốt, phân biệt rõ được đâu là người nhà đâu là người ngoài.
Bị Tô Tiêu Thất đàn áp rồi dạy cho kỹ năng.
Cả hai đồng ý lưu lại ít đồ vật trên người sư phụ của chúng.
Sư phụ của chúng bỏ chạy.
Đoàn người trở về Bắc Kinh.
Tô Tiêu Thất ngủ ở trên xe.
Xuống xe.
Chiến Bắc Hành bế Tô Tiêu Thất lên trên lầu, tắm rửa thay quần áo cho cô.
Rồi nhét cô vào trong chăn.
Tô Tiêu Thất chỉ lẩm bẩm mấy câu, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Chiến Bắc Hành mới xuống lầu.
Mấy anh em khác của nhà họ Chiến đã chờ sẵn.
“Chiến Bắc Chu chạy mất rồi.”
Anh vừa xuống lầu Chiến Bắc Diệu đã vứt ra một tin tức nặng ký.
Chiến Dân Đông cũng đến, ngồi bên cạnh của Chiến Dân Đức.
Tưởng Kiến Phương kêu mẹ Ngô đi ngủ, bà ấy ở trong phòng bếp nấu mì rồi mang ra cho mọi người: “Bắc Hành, con và Bắc Thịnh mau ăn mì đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-590.html.]
Bà ấy không nỡ nhìn lên lầu trên.
“Tiêu Thất có đói bụng không?”
“Mẹ, mẹ đừng gọi Tiêu Thất, để cho em ấy ngủ một lúc.” Chiến Bắc Hành nhận lấy bát mì, trong bát có bốn quả trứng trần: “Hai ngày nay tâm trạng của Tiêu Thất không được tốt, mọi người chứ ý đến em ấy một chút.”
Sự chú ý của tất cả mọi người bị thu hút.
“Sao vậy?”
Tưởng Kiến Phương gấp gáp: “Con bắt nạt Tiêu Thất hả?”
Chiến Bắc Hành bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: “Mẹ, hình như Tiêu Thất biết được loáng thoáng chuyện bản thân bị mẹ ruột vứt bỏ.”
Người ba kia cũng không chắc là ba ruột.
Anh nhớ bà đồng Tô từng nói Tô Kiến Minh không có con.
Tưởng Kiến Phương bật khóc.
“Ai nói Tiêu Thất không có mẹ, ta chính là mẹ con bé.” Bà ấy xoay người lau nước mắt đi vào phòng bếp, bận rộn hầm canh gà.
Chiến Bắc Hành ăn mì trứng cùng với Chiến Bắc Thịnh.
Một con gà đặc biệt dùng để hầm canh cho Tô Tiêu Thất ăn.
Mọi người trong nhà họ Chiến cùng nhau bàn luận chuyện của anh em Chiến Dân Hoàng, bọn họ không thể bị động chờ Chiến Dân Hoàng ra tay.
Phải tìm cách dụ con rắn ra khỏi hang.
Lúc Chiến Bắc Hành về phòng đã là gần ba giờ sáng.
Tô Tiêu Thất trở mình.
Mở mắt: “Bắc Hành, em đói.”
Chiến Bắc Hành vừa mới nằm xuống, nghe thấy cô nói liền ngồi dậy: “Anh đi nấu mì cho em. Mẹ nói hầm canh gà hơn hai giờ rồi, lúc này vẫn còn nóng.”
Tô Tiêu Thất nuốt nước miếng.
“Muốn ăn.”
“Anh đi nấu mì cho em.” Chiến Bắc Hành cúi người hôn lên trán Tô Tiêu Thất.
Anh đứng dậy đi nấu mì cho Tô Tiêu Thất.
Đến ngày hôm sau.
Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế sofa dưới lầu.
Nhìn số tiền, nhẫn vàng, dây chuyền vàng, tranh chữ cổ,... trước mặt mà ngẩn người.
“Mẹ, mọi người làm gì vậy?”
Tưởng Kiến Phương bưng một bát canh đậu phộng tới, cười dịu dàng nói: “Gần đây con cực khổ nhiều rồi, này là tâm ý mọi người gửi cho con, bức tranh tuấn mã là chị dâu lớn con tặng cho con đó.”
“Tranh mấy con tôm, là chị dâu thứ hai tặng. Con bé còn tặng một đôi vòng tay bằng vàng.”