Tốc độ của Tô Tiêu Thất rất nhanh đánh trả lại một cái sau đó né tránh.
Tô Mai như rách cả mí mắt: “Tô Tiêu Thất, mày dám tránh sao?”
Tô Tiêu Thất im lặng nhíu mày: “Tôi bị ngu hay sao mà đứng ở đây cho cô đánh. Cô là cái thá gì?”
“Mày hãm hại mẹ tao, mày hại tao và...” Tô Mai thở dốc mấy lần rồi mới nuốt lời nói trong miệng xuống: “Mày là đồ tiện nhân ác độc, tao phải g.i.ế.c mày.”
Tô Tiêu Thất nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tô Mai, đột nhiên nở nụ cười.
“Tô Mai. Tôi hại cô cái gì ? Lý Thiết Trụ là do tôi gọi đến à?”
“Thuốc cho mấy con lợn đực là do tôi mua sao?”
Tô Mai nghẹn lại.
Hoá ra, tất cả những điều cô ta làm Tô Tiêu Thất đều biết hết.
Nếu như cô đã biết, tạo sao lại thấy c.h.ế.t không cứu.
“Tao không làm hại đến mày, mày cũng không mất mát cái gì. Mày hoàn toàn có thể coi như không có chuyện này cơ mà, là mày nhốt tao vào phòng.”
Tô Mai oán hận nhìn cô chằm chằm.
“Là mày, chính là mày huỷ hoại tao. Còn cả mẹ tao nữa, là mày hãm hại bà ấy.”
Tiếng ồn ở đây làm kinh động đến hàng xóm ở xung quanh.
Tô Mai cũng không thèm để ý, muốn ngăn cản Tô Tiêu Thất gây rối.
Tô Tiêu Thất sắp muốn rời khỏi đây càng không quan tâm.
Tô Tiêu Thất hững hờ nhìn chằm chằm Tô Mai, cô chậc chậc mấy tiếng rồi nói: “Tô Mai. Cô biết là tôi biết xem tướng, nếu như tôi nói chuyện mẹ cô và xưởng phó Triệu còn phải đợi đến tận hôm nay sao?”
“Tự cô suy nghĩ cho kỹ, chuyện ngày hôm qua là tôi nói ra à?”
Vốn dĩ Tô Mai không biết rằng Tô Tiêu Thất biết xem bói xem tướng.
Hơn nữa, bà đồng Tô còn thảm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-80.html.]
Nếu thực sự tài giỏi thế thì sao lại khốn khổ như vậy chứ.
Cô ta thật sự rất hối hận.
Tô Mai che mắt ngồi xổm trên mặt đất: “Vậy mày nói xem mẹ tao thế nào rồi?”
Trông thấy cô ta khóc lóc đáng thương như vậy, trong lòng Tô Tiêu Thất cũng không có một chút d.a.o động nào.
Nguyên thân là bị con heo đực ăn thuốc kia g.i.ế.c chết, cô mượn thân thể của nguyên thân thì có lập trường gì để tha thứ cho tên đao phủ này.
“Mẹ cô gieo gió gặt bão. Bà ta với xưởng phó Triệu cũng không phải là ngày một ngày hai, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Tiêu Thất lướt qua cô ta: “Cô nghĩ rằng sẽ gả cho Triệu Viễn, cô cảm thấy gia đình anh ta sẽ đồng ý cưới cô sao?”
Tô Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe hét lên: “Vậy tại sao anh ấy lại đồng ý cưới mày?”
“Có đồng ý đâu. Nhà bọn họ muốn cưới một người có thể giúp đỡ cho Triệu Viễn, tốt nhất là một gia đình có địa vị cao.”
“Tao không tin.” Tô Mai nổi giận gào lên một câu.
Cô ta lao vào trong nhà, mấy ngày hôm nay Lý Thiết Trụ vẫn luôn đi tìm cô ta.
Sao có thể gả cho Lý Thiết Trụ được chứ, nhìn nhiều còn cảm thấy buồn nôn ghê cổ.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta muốn gả cho Triệu Viễn, đó là người đàn ông đầu tiên của cô ta.
Tô Tiêu Thất ném cho Tô Mai một ánh mắt coi thường.
Ngu xuẩn.
Cô nhìn về phía cánh cổng kia của nhà họ Tô. Cô biết rằng từ nay về sau, nơi này và cô không còn mối quan hệ gì nữa.
Từ trong mấy câu nói đó, vài người hàng xóm biết được chân tướng mọi chuyện, Từ Hồng Hà và xưởng phó Triệu thực sự có quan hệ.
Vợ của xưởng phó Triệu chẳng qua là sợ người đàn ông nhà mình bị liên luỵ, lúc này mới hắt chậu nước bẩn lên người của Tô Tiêu Thất.
Số của cô bé này là đáng thương nhất, bị vị hôn phu bỏ rơi còn bị người nhà cậu ta hắt nước bẩn.