“Anh Bắc hành, chân còn đau ? Bà nội tiếp theo cũng cẩn thận chăm sóc.”
Chiến Bắc Hành lắc đầu, mặc quân trang ở trong đám vẻ nổi bật.
“Không việc gì. Y thuật của bà nội , bà cho mạng sống thứ hai.” Nghĩ tới những việc ngày hôm đó Tô Tiêu Thất , cùng lời mà Tô Tiêu Thất với .
Tay Chiến Bắc Hành nắm thật chặt, nhấp môi : “Tiêu thất, cảm ơn em. Nếu nhờ em, khả năng sẽ thật sự trở thành như lời em .”
Tô Tiêu Thất để tiếp, duỗi tay chặn miệng .
“Đừng . Em vui, ai biểu em thích .” Khi chuyện Tô Tiêu Thất còn về phía eo bụng một cái.
Chiến Bắc Hành chỉ cảm thấy thể căng thẳng, sợ hãi Tô Tiêu Thất điều gì khó tin.
“Tiêu thất, đây là nhà ga.”
Tô Tiêu Thất bĩu môi: “Em , em chữ.”
Chiến Bắc Hanhf bất lực lắc đầu, cảm thấy lẽ bản sẽ là sợ vợ.
Anh mặt nắm chặt trong lòng bàn tay .
Trong bến xe thỉnh thoảng xe chạy qua , ở cửa cầm loa hét lên: “Xe đến Bành Thành sẽ khởi hành lúc chín giờ.”
“Xe đến Bắc Kinh sẽ khởi hành lúc chín giờ mười phút…”
…
Ở đây cảm giác hoài cổ.
Điều khiến Tô Tiêu Thất ngạc nhiên là liệu cô thể tìm chỗ qua tấm vé của .
Có chỗ là dùng sức mạnh chứ sắp xếp theo thứ tự.
Giống như chỗ xe khách , ai đến ghế đàng hoàng, những đến ở lối .
Nghĩ đến việc để Chiến Bắc Hành cong chân suốt tám chín tiếng đồng hồ. Cô dứt khoát bỏ qua tự tôn của bản , dùng kỹ năng của ở kiếp để giành chỗ, giành đồ ăn xe.
Nghĩ đến vết thương chân Chiến Bắc Hành và ghế thoải mái của bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-86.html.]
Tô Tiêu Thất quyết định bỏ qua mặt mũi và định chộp lấy khi cánh cửa mở .
Có vẻ như thời gian đến .
Tô Tiêu Thất bận rộn mang hành lý lên lưng, trông như chiến sĩ chuẩn xông pha chiến trường.
Cô sang Chiến Bắc Hành, với : “Lát nữa cần vội, qua đó .”
Chiến Bắc Hành kéo túi cho cô, hình mảnh khảnh của Tô Tiêu Thất, lên tiếng an ủi: “Không , chúng cứ từ từ . Trong xe chỗ mà.”
“Có giống ?”
Những trong đầu chỉ là phục vụ vì dân như Chiến Bắc Hành sẽ bao giờ tranh giành chỗ .
Tô Tiêu Thất mang chiếc túi lớn của nhưng vẫn linh hoạt, luồn lách trơn tru qua như một con rắn.
Chiến Bắc Hành đang định khuyên nhủ vài câu chẳng tìm thấy Tô Tiêu Thất nữa.
Nhìn đến thì thấy cái đầu nhỏ quen thuộc đang lách qua lách ở khắp nơi.
Tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc.
Chiếc xe còn dừng , một nhóm nam nữ lao tới.
Tô Tiêu Thất nhanh nhẹn chạy , cô hét lớn: “Ôi, đừng chen, đừng chen. Lát nữa phiếu lương thực lấy hết thì ai chịu trách nhiệm đây hả?”
Chiến Bắc Hành từ cửa ở phía thế thì bối rối.
Những đang tiến về phía đều giảm tốc độ .
Một che túi, trong khi những khác ôm chặt khư túi của .
Nhân lúc hỗn loạn.
Tô Tiêu Thất leo lên xe khách nhỏ, tìm chiếc ghế dành cho hai xuống.
Chỗ ở hàng ghế tài xế.
Cô đặt chiếc túi lớn của lên ghế bên trong, những vẫn đang chen chúc với vẻ mặt tự hào.
Những kỹ năng rèn luyện từ khi còn học ở kiếp khắc sâu tận xương tủy.