Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:39:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến Bắc Hành: ….

“Tiêu Thất, chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn mà. Anh lo…” Anh không nghĩ được lời giải thích nào, dù sao hai người cũng đã phát sinh quan hệ một lần rồi.

Nhưng chChiến Bắc Hành: ….

“Tiêu Thất, chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn mà. Anh lo…” Anh không nghĩ được lời giải thích nào, dù sao hai người cũng đã phát sinh quan hệ một lần rồi.

Nhưng cho dù có phát sinh quan hệ cũng không thể như vậy.

Làn da màu đồng của anh dần dần đỏ lên, hai tay xoa vào vào nhau một cách lo lắng.

“Được rồi. Đừng có kén cá chọn canh nữa, em chẳng làm gì anh đâu.” Tô Tiêu Thất tức giận nằm trên giường.

Cô ép sát người vào một góc tường, chừa ra hơn một nửa giường trống.

Sắc mặt Chiến Bắc Hành trầm xuống, cởi giày nằm trên giường. Anh vươn tay kéo Tô Tiêu Thất từ bên trong dịch ra ngoài.

“Đừng có ép sát tường như vậy. Không biết có biết bao nhiêu côn trùng bò lên đó rồi đâu.”

Tô Tiêu Thất nhanh chóng dịch người ra ngoài thêm chút nữa làm cho cả người mình áp sát vào lồng n.g.ự.c Chiến Bắc Hành.

Chiến Bắc Hành: “….”

Tô Tiêu Thất: “Em sợ côn trùng.”

“Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đi ra trạm xe nữa.”

Nhớ đến Trần Bình, Tô Tiêu Thất cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc ngày mai phải giải quyết xong chuyện của Trần Bình xong mới rời đi được.

Cả đêm không hề mơ một giấc mơ nào.

Tô Tiêu Thất ngủ rất ngon, có một cái gối ôm hình người nên cảm giác rất an tâm.

Sau khi tỉnh dậy xong thì trả phòng, Tô Tiêu Thất đứng ở cửa ra vào nhà khách nhìn quanh.

Chiến Bắc Hành hoài nghi nhìn cô: “Có phải có vấn đề gì không?”

Tô Tiêu Thất gật gật đầu.

Cô với Chiến Bắc Hành sau này là người một nhà rồi, có một số chuyện vẫn nên nói thật với anh.

Cùng lắm là bị anh lải nhải vài câu thôi.

Cô sẽ khiêm tốn tiếp thu nhưng chắc chắn sẽ không thay đổi.

Cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Chiến Bắc Hành cau mày: “Em có quen ai ở đây sao?”

Tô Tiêu Thất thầm nghĩ: Chẳng quen người nào nhưng ma thì có một con.

Cô cười khúc khích: “Mẹ của một cô bé nhờ em mang ít đồ cho con gái của cô ấy.”

“Sống ở đây hả?”

“Ừm, ngôi nhà có cây bạch dương trắng trước cửa.”

Bên cạnh có người đi lướt qua nghe xong câu này thì ngẩng đầu lên.

Ánh mắt thăm dò Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành: “Hai người tìm nhà của Chu Kiến Quân hả?”

“Đúng rồi, Chu Kiến Quân có phải có một đứa con gái tên Đại Nữu phải không?” Tô Tiêu Thất hứng thú.

Người đó nghe đến đây thì nhìn bọn họ một cách kỳ quái: “Đúng là có một đứa trẻ tên Đại Nữu do vợ trước sinh. Cô bé này xinh đẹp hệt như người mẹ không nên nết của nó.”

“Không thích nói chuyện. Gặp người khác cũng không chào, giống như bị câm vậy.”

Chào hỏi cái gì, đánh vào mấy cái miệng bà tám của các người thì có.

Tô Tiêu Thất mắng thầm.

Cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của Trần Bình ở đằng sau.

Tiếng khóc này làm cho Tô Tiêu Thất lòng dạ rối bời, cô bực mình gằn một tiếng: “Im đi.”

Trần Bình im bặt.

Người phụ nữ đứng trước mặt đang nói chuyện cũng im bặt, bà ta ngạc nhiên nhìn Tô Tiêu Thất: “Cô bị điên hả?”

“Tôi nói con ma im lặng.”

Người đàn bà đó nghĩ: “Cô mắng ai đó?”. Sau đó tức giận bỏ đi.

Chiến Bắc Hành vác bao lên, anh không thích cái cách người đàn bà đó cứ mở miệng ra là mắng người khác.

“Đi thôi. Không phải em nói muốn đi tìm Đại Nữu sao?”

“Ừm.”

Hai người men theo con đường tìm được căn nhà có cây bạch dương trắng trước cửa.”

Nhìn qua bức tường bao quanh thì căn nhà này rất gọn gàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-91.html.]

Tô Tiêu Thất đi qua gõ cửa, rất nhanh sau đó cửa đã được mở ra.

Có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy hoa màu xanh. Bộ đồ có chút bạc màu, có vài chỗ vá lại ở khuỷu tay.

Hai b.í.m tóc được bện qua loa, b.í.m tóc được cột lại bằng chiếc khăn tay hoa màu đỏ.o dù có phát sinh quan hệ cũng không thể như vậy.

Làn da màu đồng của anh dần dần đỏ lên, hai tay xoa vào vào nhau một cách lo lắng.

“Được rồi. Đừng có kén cá chọn canh nữa, em chẳng làm gì anh đâu.” Tô Tiêu Thất tức giận nằm trên giường.

Cô ép sát người vào một góc tường, chừa ra hơn một nửa giường trống.

Sắc mặt Chiến Bắc Hành trầm xuống, cởi giày nằm trên giường. Anh vươn tay kéo Tô Tiêu Thất từ bên trong dịch ra ngoài.

“Đừng có ép sát tường như vậy. Không biết có biết bao nhiêu côn trùng bò lên đó rồi đâu.”

Tô Tiêu Thất nhanh chóng dịch người ra ngoài thêm chút nữa làm cho cả người mình áp sát vào lồng n.g.ự.c Chiến Bắc Hành.

Chiến Bắc Hành: “….”

Tô Tiêu Thất: “Em sợ côn trùng.”

“Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đi ra trạm xe nữa.”

Nhớ đến Trần Bình, Tô Tiêu Thất cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc ngày mai phải giải quyết xong chuyện của Trần Bình xong mới rời đi được.

Cả đêm không hề mơ một giấc mơ nào.

Tô Tiêu Thất ngủ rất ngon, có một cái gối ôm hình người nên cảm giác rất an tâm.

Sau khi tỉnh dậy xong thì trả phòng, Tô Tiêu Thất đứng ở cửa ra vào nhà khách nhìn quanh.

Chiến Bắc Hành hoài nghi nhìn cô: “Có phải có vấn đề gì không?”

Tô Tiêu Thất gật gật đầu.

Cô với Chiến Bắc Hành sau này là người một nhà rồi, có một số chuyện vẫn nên nói thật với anh.

Cùng lắm là bị anh lải nhải vài câu thôi.

Cô sẽ khiêm tốn tiếp thu nhưng chắc chắn sẽ không thay đổi.

Cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Chiến Bắc Hành cau mày: “Em có quen ai ở đây sao?”

Tô Tiêu Thất thầm nghĩ: Chẳng quen người nào nhưng ma thì có một con.

Cô cười khúc khích: “Mẹ của một cô bé nhờ em mang ít đồ cho con gái của cô ấy.”

“Sống ở đây hả?”

“Ừm, ngôi nhà có cây bạch dương trắng trước cửa.”

Bên cạnh có người đi lướt qua nghe xong câu này thì ngẩng đầu lên.

Ánh mắt thăm dò Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành: “Hai người tìm nhà của Chu Kiến Quân hả?”

“Đúng rồi, Chu Kiến Quân có phải có một đứa con gái tên Đại Nữu phải không?” Tô Tiêu Thất hứng thú.

Người đó nghe đến đây thì nhìn bọn họ một cách kỳ quái: “Đúng là có một đứa trẻ tên Đại Nữu do vợ trước sinh. Cô bé này xinh đẹp hệt như người mẹ không nên nết của nó.”

“Không thích nói chuyện. Gặp người khác cũng không chào, giống như bị câm vậy.”

Chào hỏi cái gì, đánh vào mấy cái miệng bà tám của các người thì có.

Tô Tiêu Thất mắng thầm.

Cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của Trần Bình ở đằng sau.

Tiếng khóc này làm cho Tô Tiêu Thất lòng dạ rối bời, cô bực mình gằn một tiếng: “Im đi.”

Trần Bình im bặt.

Người phụ nữ đứng trước mặt đang nói chuyện cũng im bặt, bà ta ngạc nhiên nhìn Tô Tiêu Thất: “Cô bị điên hả?”

“Tôi nói con ma im lặng.”

Người đàn bà đó nghĩ: “Cô mắng ai đó?”. Sau đó tức giận bỏ đi.

Chiến Bắc Hành vác bao lên, anh không thích cái cách người đàn bà đó cứ mở miệng ra là mắng người khác.

“Đi thôi. Không phải em nói muốn đi tìm Đại Nữu sao?”

“Ừm.”

Hai người men theo con đường tìm được căn nhà có cây bạch dương trắng trước cửa.”

Nhìn qua bức tường bao quanh thì căn nhà này rất gọn gàng.

Tô Tiêu Thất đi qua gõ cửa, rất nhanh sau đó cửa đã được mở ra.

Có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy hoa màu xanh. Bộ đồ có chút bạc màu, có vài chỗ vá lại ở khuỷu tay.

Hai b.í.m tóc được bện qua loa, b.í.m tóc được cột lại bằng chiếc khăn tay hoa màu đỏ.

Loading...