“Du An khởi đầu  thế , hai nhà mà Du Lâm và Du Nhiễm chọn chắc cũng sắp tới cửa cầu hôn thôi.”
 
Mẫu   còn sai nhũ mẫu trải thảm đỏ trong sân.
 
Thế nhưng, chúng  chờ mãi…
 
Chỉ chờ  Thôi Nghiễn  ngang qua Tạ phủ mà  , mà là  thẳng đến biệt viện Trình gia ở ngoại ô kinh thành.
 
Quản gia mặt cắt  còn giọt m.á.u:
 
“Lão phu nhân, Thôi gia đến Trình gia cầu hôn !”
 
Tổ mẫu ngất tại chỗ.
 
Hai tỷ tỷ nắm tay , nước mắt  ngừng tuôn rơi.
 
Chúng  đều nghĩ rằng,  sẽ là  đầu tiên của Tạ gia   hôn sự trọn vẹn, tránh  tuyển tú.
 
Không ngờ Thôi Nghiễn  tát thẳng  mặt tất cả chúng .
 
Vì ,  lời lẽ ngụy biện của ,  giận quá hóa :
 
“Thôi công tử lấy   tự tin mà nghĩ rằng, con gái Tạ gia   cam tâm tình nguyện gả cho ngươi  bình thê, chịu lép vế  một nữ tử xuất  thương nhân?”
 
Thôi Nghiễn mặt dày lý luận:
 
“Thánh thượng  hơn năm mươi tuổi, chúng  vốn   hôn ước, trong cung   quý phi  sủng ái, hoàng hậu địa vị vững chắc, nàng chẳng lẽ cam lòng sống cả đời trong nơi ?”
 
Hắn  chúng    hôn ước.
 
Hắn cũng  hậu cung chẳng  nơi   gì.
 
Cho nên  mới cầu hôn Trình Diệu Diệu ,   sang ép  một vố, buộc   bịt mũi gả  Thôi gia  bình thê.
 
Bình thê!
 
Nói  mấy  nữa, cũng chỉ là một  .
 
Nếu   vụ tuyển tú nữ trong cung  , cho Thôi Nghiễn  một trăm lá gan,  cũng  dám sỉ nhục  và Tạ gia như .
 
 giờ,  chắc chắn rằng  sẽ vì  né tránh tuyển tú mà cắn răng nuốt uất ức.
 
Thấy sắc mặt  vô cùng khó coi, Thôi Nghiễn hạ giọng:
 
“Du An,  trong lòng  từ đầu đến cuối chỉ  nàng,  đến Trình gia cầu hôn cũng chỉ vì để báo đáp ân tình của di mẫu.”
 
“Di mẫu  mất, di phu  thiên vị  thất, nếu  còn mặc kệ Diệu Diệu, một  đơn thuần nhút nhát như nàng ây, sống trong nội viện sâu như cung cấm, e rằng sẽ mất mạng! Nàng luôn thấu tình đạt lý nhất, chắc chắn sẽ  nỡ để  khó xử, đúng ?”
 
Đột nhiên  thấy vô cùng mỏi mệt.
 
Ta   cũng  thể gắn gương mặt nam nhân  mắt với thiếu niên từng trèo tường tặng  điểm tâm, lén dẫn  cưỡi ngựa ở Tây giao ngày nào.
 
Trước khi Trình Diệu Diệu xuất hiện,  là   thể chịu  khi  chịu thiệt thòi.
 
Vậy mà giờ,   quên hết.
 
Ta bỗng thấy việc tranh cãi với  thật vô nghĩa.
 
Vì   gật đầu:
 
“Thôi công tử yên tâm, Du An tuyệt đối sẽ  khiến công tử khó xử.”
 
Trước khi rời , Thôi Nghiễn ngoái đầu  ba .
 
“Ta    nàng chịu uất ức, ngày   Thôi phủ,  nhất định bù đắp. Ngoài việc đích tử  thể là của nàng, thì quyền quản gia và  lợi ích đều là của nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/buong-bo-doan-tinh-xua/2.html.]
 
Ta dõi theo bóng lưng  dần biến mất khỏi tầm mắt.
O mai d.a.o Muoi
Rồi xoay , bước  thư phòng của phụ .
 
3
 
Phụ   kinh ngạc: 
 
“Con  con  gả cho Thất hoàng tử?”
 
Ta kể  việc Thôi Nghiễn đến phủ Trình cầu  và đề nghị   bình thê.
 
Phụ   nhíu mày: 
 
“Không  đồ tể thì  ăn heo còn lông ? Tại  nhất định  gả cho Thất hoàng tử?”
 
Ta chỉ trình bày sự thật. 
 
Thôi gia và Tạ gia đều là danh môn vọng tộc bậc nhất ở kinh thành. 
 
Nếu   gả cho Thôi Nghiên, thì bất kể  gả  nhà nào,  mặt Thôi gia cũng đều kém một bậc.
 
Ta  bóng gió: 
 
“Phụ  chẳng lẽ  quên loạn sự vì Hầu gia Vũ Lăng cướp thê tử  khác ?”
 
Phụ   trầm ngâm: 
 
“Thôi Nghiễn   thể điên đến mức đó?”
 
Ta  nhịn  mà bật  vì tức giận: 
 
“Hắn  điên, nhưng   con gái Tạ gia  ? Phụ , đây là  đang vả  mặt  Tạ gia ! Người và phụ   vốn đối đầu  nơi triều đình,   xem, Thôi Thái phó là kẻ đạo mạo như , vì   dung túng   càn?”
 
Phụ   bỗng  thẳng  dậy. 
 
Tiếp đó,  cần   thêm, phụ  liền hiểu rõ.
 
Người do dự hỏi: 
 
“ vì  nhất định là Thất hoàng tử? Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng từng ngỏ lời. So về sủng ái, so về thế lực ngoại gia, Thất hoàng tử đều  bằng.”
 
Ta thở dài: 
 
“Chẳng lẽ phụ    kéo  cuộc tranh đoạt ngôi vị?”
 
Phụ   đập tay  lớn: 
 
“Không hổ là đứa trẻ do tổ phụ con dạy dỗ từng li từng tí. Tốt! Rất ! Vậy chọn Thất hoàng tử.”
 
Phụ  trở về  nhanh,  rằng Thất hoàng tử đêm đó   cung cầu xin thánh chỉ ban hôn, hoàng thượng lập tức đồng ý. 
 
Để giữ thể diện cho Thất hoàng tử, hoàng thượng còn bảo  tham gia tuyển tú như bình thường,   đó sẽ đích  ban hôn.
 
Vậy nên khi Đại tỷ và Nhị tỷ tất bật chuẩn  hôn lễ,   trở thành  rảnh rỗi.
 
Thất hoàng tử  vài  đến phủ , tổ mẫu và mẫu  cuối cùng cũng nở nụ .
 
“Từ thái độ của Thất hoàng tử,  thể thấy lòng ngài  thật sự để tâm đến con,   gả  phủ Thất hoàng tử, chúng  cũng yên tâm.”
 
Tổ mẫu thì cẩn trọng hơn: 
 
“Chuyện hoàng gia,  khi thánh chỉ hạ xuống, tuyệt đối   lan truyền, lúc  chỉ  nhà  là đủ.”