Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 132: Bổn cung thật sự rất thích ngươi
Cập nhật lúc: 2025-07-24 02:57:10
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim của Sở Nhược Yên khẽ nhói, đầu liền thấy Trưởng công chúa An Thịnh trong sự dìu đỡ của nữ thị bước .
Hôm nay nàng mặc một áo dài màu nhạt, cài trang sức, chỉ vẽ một đóa hoa mẫu đơn nhỏ giữa mi tâm.
Các nữ quyến vội vàng hành lễ:
“Tham kiến Trưởng công chúa, Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
An Thịnh khẽ nâng tay:
“Miễn lễ.”
Tiểu Giang thị vội bước lên nghênh đón:
“Không điện hạ giá lâm, chỗ thất lễ, mong điện hạ thứ tội!”
An Thịnh mỉm :
“Quốc công phu nhân quá . Hôm nay là lễ sách phong của quận chúa Trường Lạc, bổn cung theo lễ nên đến, chỉ là do còn để tang nên tiện ở lâu, đành mang chút lễ mọn, coi như biểu tấm lòng.”
Lời dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng truyền lễ của tiểu thái giám:
“Trưởng công chúa ban tặng một chén lưu ly ‘Lưu quang dật thái’!”
“Hai viên minh châu Nam Hải!”
“Một đôi vòng tay bướm mạ vàng nạm ngọc…”
Tiểu Giang thị đến trợn tròn mắt, các tiểu thư danh môn bên cạnh cũng giấu nổi vẻ hâm mộ lẫn ghen tị.
Không xa, đôi vòng tay là thưởng vật của Thái hậu năm ngoái, còn minh châu Nam Hải là cống phẩm của phiên bang năm nay, hoàng thất cộng cũng chỉ sáu viên!
Đây nào “lễ mọn”, rõ ràng là những bảo vật trân quý trong cung mới !
Sở Nhược Yên chau mày, đoán dụng ý của Trưởng công chúa.
An Thịnh như thấu tâm tư nàng, dịu dàng :
“Trường Lạc quận chúa cần canh cánh trong lòng. Bổn cung chỉ là đặc biệt hảo cảm với ngươi, những thứ đối với bổn cung cũng vô dụng, mang chút nhân tình thuận nước đẩy thuyền, ngươi đừng chê là .”
“Không dám dám, vạn vạn dám!” – Tiểu Giang thị âm thầm kéo tay áo Sở Nhược Yên, ý bảo nàng mau tạ ơn, ai ngờ nàng mở miệng:
“Lễ vật của Trưởng công chúa quá hậu, Sở Nhược Yên cảm thấy hổ thẹn khi nhận.”
Lời dứt, sắc mặt trong sảnh đều biến đổi.
Có cảm thấy nàng điều, âm thầm khâm phục khí tiết “vô công bất thụ lộc”, chỉ Trưởng công chúa là càng thêm hài lòng, dịu giọng :
“Nếu ngươi thấy hổ thẹn, hãy cùng bổn cung dạo một chút. Đây là đầu tiên bổn cung đến phủ Quốc công các ngươi.”
Tiểu Giang thị lập tức :
“Đại cô nương, Trưởng công chúa lời, con cứ dẫn điện hạ dạo một vòng.”
Sở Nhược Yên chăm chú An Thịnh, hôm nay nàng đến là vì , mím môi đáp:
“Sở Nhược Yên tuân mệnh.”
Phủ Quốc công Sở thị – Hậu viện
Do đều bận rộn ở tiền viện lo lễ sách phong, hậu viện yên tĩnh khác thường.
An Thịnh phất tay, nữ thị thức thời lui , chỉ còn hai các nàng.
Sở Nhược Yên nữ tử – dẫu mặc thường phục vẫn toát khí chất cao quý, cúi mắt:
“Trưởng công chúa điều gì, xin cứ thẳng.”
Khóe môi An Thịnh cong cong:
“Ngươi quả thật thông minh, bổn cung sớm , chuyện hôn sự với A Duệ là quyết định đúng đắn.”
Nghe nàng nhắc đến Tạ phu nhân, Sở Nhược Yên cảm thấy khó hiểu, nhịn mở miệng:
“Trưởng công chúa thực sự cho là ?”
“ . Ngươi và Tam lang, xứng là lương duyên trời định.”
Từng lời đều chân thành, hề mang theo nửa điểm giả dối, khiến Sở Nhược Yên nhất thời gì.
An Thịnh tiếp lời:
“Bổn cung , vì chuyện Phò mã mà ngươi chút khúc mắc với bổn cung. nay Phò mã qua đời, lẽ nào vẫn thể hóa giải oán hận?”
Chữ “các ngươi” trong lời nàng, rõ ràng là chỉ nàng và Yến Trừng!
Nói cách khác, việc hai ngấm ngầm điều tra, kể cả đến phủ Quận chúa Thanh Bình dò xét, vị Trưởng công chúa đều khả năng !
Đã lâu Sở Nhược Yên cảm giác — mặt một mang vẻ hiền lành từ ái như Phật, nàng thấy ớn lạnh!
Nàng cắn răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-132-bon-cung-that-su-rat-thich-nguoi.html.]
“Trưởng công chúa, lời đến mức , Sở Nhược Yên cũng xin hỏi thẳng – những việc Phò mã , … ?”
Ánh mắt nàng thẳng An Thịnh, bỏ sót chút biểu cảm nào.
Chỉ thấy ánh mắt Trưởng công chúa khẽ lóe lên, đó bật nhẹ:
“Biết thì , thì ? Hắn… cũng là một đáng thương…”
Nghe thì như ngầm thừa nhận, nhưng lời mơ hồ nước đôi, chẳng thể coi là bằng chứng gì!
Sở Nhược Yên lặng lẽ nàng một lát:
“Vậy… hận Yến gia ?”
An Thịnh nhướng mày:
“Sao hận? A Duệ là tri kỷ của bổn cung, Yến đại ca từng là bổn cung ngưỡng mộ, còn kịp yêu thương, sinh hận?”
Nói khẽ :
“Trường Lạc, bổn cung ngươi đang nghi ngờ điều gì. bổn cung… địch nhân của ngươi. Ngươi thử nghĩ kỹ xem, chặng đường , bổn cung từng gì bất lợi cho các ngươi ?”
Sở Nhược Yên im lặng.
Đừng hại, mà ngược — năm đó nàng đến nhà họ Tào cầu kiến Tào lão phu nhân, Cố Phi Yến cùng vài nữ nhân vu tội, vẫn là Trưởng công chúa mặt giải vây! Sau đó tại Phụng Thiên điện, khi Thái hậu cố tình thiên vị Bình Tĩnh hầu, cũng chính nàng là , khéo léo bảo vệ Tô Đình Quân g.i.ế.c Bình Tĩnh hầu…
càng như , nàng càng cảm thấy hề đơn giản!
Lúc bên ngoài nữ thị truyền :
“Trưởng công chúa, sắp đến giờ .”
An Thịnh đáp một tiếng:
“Nếu ngươi vẫn tin, hai ngày đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, bổn cung sẽ cho ngươi một đáp án… đó, ngươi vượt qua mấy cửa mắt .”
Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày. Trưởng công chúa xoay rời , tiếng mang ý nhẹ nhàng bay trong gió:
“Cây cao đón gió, Trường Lạc huyện chủ… bổn cung thật sự thích ngươi, đừng khiến bổn cung thất vọng…”
Nàng lặng hồi lâu.
Đến khi Ngọc Lộ tìm đến, phu nhân gọi nàng gấp, vì Hoàng hậu nương nương tới nơi.
Sở Nhược Yên mới bừng tỉnh, khẽ khổ một tiếng:
“Ta… thấu nàng .”
“Hả? Ai cơ?”
Nàng lắc đầu nữa.
Vài câu cuối của An Thịnh, rõ ràng là đang cảnh tỉnh nàng — lễ sách phong tuyệt đối yên ả.
Điều vốn trong dự đoán. Vì trợ giúp Yến gia, nàng đắc tội ít , trong đó vài vị quyền thế ngất trời, hôm nay đều mặt.
Hơn nữa, nàng là vị quận chúa đầu tiên phong trong hai năm trở đây, danh tiếng lẫy lừng, rõ ràng là biểu thị thánh ý nghiêng về một bên.
Có kết giao, dựa thế… ắt sẽ kẻ nhổ cỏ tận gốc.
vấn đề là… vì An Thịnh giúp nàng?
Lúc , Chu ma ma vội vã chạy đến, trông thấy Ngọc Lộ là mắng xối xả:
“Bảo ngươi mời tiểu thư, ngươi mời đến ? Hoàng hậu nương nương đến chính môn đấy!”
Sở Nhược Yên vội thu suy nghĩ:
“Không trách Ngọc Lộ, là mải suy nghĩ, chúng mau thôi!”
Chính viện
Mọi trong viện báo , đồng loạt dậy chuẩn nghênh giá.
Sở Nhược Yên đến cửa viện thì thấy tiếng thái giám sắc bén:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiếng hô dứt, Hoàng hậu Phó thị liền dẫn đầu bước , bên trái là Quý phi Tước thị kiêu ngạo bước , bên là Thục phi nhẹ nhàng đoan trang, bên cạnh còn Công chúa Gia Huệ, theo là ba vị hoàng tử cùng Tần vương.
Tần vương viện, ánh mắt lướt nhanh một vòng, thấy gặp, liền trở vẻ uể oải thường ngày.
Gia Huệ công chúa thì sốt ruột quanh tìm kiếm, khi thấy Sở Nhược Yên, khóe môi liền cong lên một nụ như nắm chắc phần thắng!
Tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ:
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Hoàng hậu Phó thị mỉm gật đầu:
“Miễn lễ, cần—”
Chưa hết câu, đột nhiên một con ch.ó nhỏ đen trắng từ bên cạnh xông , há miệng lao thẳng về phía Hoàng hậu cắn tới!