Cả Gia Đình Trung Lương Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Cứu Cả Nhà - Chương 463: Ban cho thần thủy

Cập nhật lúc: 2025-09-03 11:16:32
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ương ương...”

Bên tai dường như vẫn còn tiếng nai kêu thảm thiết.

Trong ánh sáng mờ tối, Tang Ninh thấy bàn tay của .

Không đúng, mà, tại trong giấc mộng , biến thành một con Bạch Lộc nhỏ!

Đầu óc chút hỗn loạn, nàng chỉnh lý một .

Bạch Lộc nhỏ ngủ nhiều năm.

Sau khi tỉnh dậy liền bắt đầu lung tung, khắp nơi gọi nương , cẩn thận, liền chui bụi gai.

Những cành gai dài đ.â.m xuyên qua tai nó, nó đau đến bật .

dũng khí xuyên qua bụi gai đáng sợ đó, đói liền ba ngày ba đêm.

Rồi đó, một cô nương buộc hai b.í.m tóc dài xuất hiện.

“Kìa? Một con Bạch Lộc nhỏ thật xinh , ngươi chui đây?”

“Đừng đừng , đến cứu ngươi đây.”

cô nương cầm lưỡi hái cắt đứt bụi gai, cứu Bạch Lộc nhỏ , còn cho nó ăn những quả ngon.

Nàng nàng tên Tiểu Thúy Nhi, nàng còn một phu quân tên Thừa Tang Mạch.

Từ đó về , Bạch Lộc nhỏ liền theo cô nương.

Cho đến khi cô nương sét đánh chết.

Chớp mắt một cái, qua nghìn năm.

Con Bạch Lộc nhỏ lớn hơn nhiều thấy Tiểu Thúy Nhi!

Đó chính là, Tang Ninh hiện giờ.

Tang Ninh hiểu rõ.

Cảnh tượng nàng thấy trong mơ, là từ góc của Bạch Lộc nhỏ!

Bạch Lộc nhỏ, là hậu duệ của thần thú Phu Chư!

tự chặt đứt đôi sừng để cứu nàng !

đúng , Bạch Lộc sống ngàn năm, đương nhiên là dị loại duy nhất thế gian , chỉ nó mới cứu nàng!

, nếu gãy sừng, nó còn sống ?

Gà Mái Leo Núi

“Bạch lão… Bạch lão…” Tang Ninh lớn tiếng gọi.

Đây là nơi nào?

Hình như gì đó .

Hoắc Trường An ?

Nàng nhớ rõ khi khỏi Kinh thành, ý thức của nàng vẫn còn, chỉ là thể mở mắt .

Nàng , Hoắc Trường An đưa nàng đến Đông Sơn, cùng nàng c.h.ế.t chung!

Tên ngốc !

Tang Ninh gọi Hoắc Trường An, gọi Bạch lão.

Trong động đá uốn lượn, cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng.

Tang Ninh bò ngoài, lập tức ngẩn .

Nói thế nào nhỉ?

Chính là vẻ đột nhiên còn che lấp bởi lớp ảo ảnh.

Tiên giới trở về phàm gian.

Khí mù lượn lờ bầu trời tan biến, mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất.

Một hoa cỏ chịu ánh nắng trực tiếp, dấu hiệu héo tàn.

Quan trọng nhất, khắp nơi đều là đá lởm chởm, thẳng lên đỉnh núi thấy thấp nhiều!

Đây chính là dáng vẻ mà nàng từng thấy khi xuyên !

Tang Ninh ngây lâu.

Sau mơ hồ nhận , thung lũng bí ẩn sở dĩ trở thành tiên cảnh, hẳn là nhờ Bạch Lộc.

Hạc biệt thanh sơn, thấy đào hoa.

mà…

“Bạch lão sẽ c.h.ế.t , nó vẫn sống đến tận hiện đại.” Tang Ninh nghĩ như .

Bị trọng thương là điều chắc chắn.

“Hoắc Trường An — Hoắc Trường An ?”

Căn nhà gỗ nhỏ bãi cỏ sớm đá lởm chởm vùi lấp lòng đất.

Một tóc tai bù xù đang điên cuồng bới đá.

Hắn như ma ám, Tang Ninh gọi nhiều cũng thấy.

Miệng ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Cho đến khi Tang Ninh xổm mặt .

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt nước mắt nhòe, một cái tiếp tục bới đá.

Hai tay cắt chi chít vết máu.

“Tứ Lang, đây mà?”

“Tứ Lang?”

“Trường An?”

“Tử Lạc?”

Tang Ninh nắm lấy tay .

Hoắc Trường An ngẩng đầu lên, “Ta nhất định là xuất hiện ảo giác .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-trung-luong-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-cuu-ca-nha/chuong-463-ban-cho-than-thuy.html.]

Tay Ninh Nhi lạnh lẽo.

bàn tay đang nắm lấy tay ấm áp.

Tang Ninh khẽ kéo một cái, đàn ông dậy theo.

“Ta trở về.”

“Ngươi là ai?”

Hai đồng thời mở miệng.

“Ta ư? Ta là… ừm, thượng thiên tấm chân tình của ngươi cảm động, ban cho ngươi một thê tử mới, vui nào?”

“Không cần! Ta chỉ ban đầu!”

Hoắc Trường An hất tay nàng , chạy tới bới đá.

“Ninh Nhi ở đó, nàng vẫn còn ở đó.

Đều là ảo giác, ảo giác…”

Một viên châu buộc dây rớt xuống mắt, đung đưa qua .

Đó là Trú Nhan Châu mà treo cổ Ninh Nhi!

“Ngươi tìm viên châu , thật lạnh.” Tang Ninh .

“Đừng bới đá nữa, sống , vẫn là của ngày , thật sự giả dối.”

“Không tin ư? Ngươi quên , đường lưu đày, còn từng giải quyết những việc riêng tư nhất cho ngươi…”

Người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Hắn lớn tiếng gào thét, lớn tiếng lóc, nhưng chỉ há hốc miệng, âm thanh nghẹn trong cổ họng, một chút cũng phát .

Vừa bao nhiêu căm hận thiên lôi, căm hận thiên đạo, bây giờ bấy nhiêu lòng ơn.

Rốt cuộc, nó trả nàng về cho !

“Ninh Nhi…” Một tiếng vỡ vụn tràn khỏi lồng ngực.

“Oa…”

Như cánh cửa đập mở , dòng lũ cuồng nộ thể ngăn cản nữa, ào ạt tuôn trào.

Hắn đến long trời lở đất, một cách dứt khoát cao vút, còn là sự kìm nén khó tả.

Mất tìm thấy!

Tang Ninh và Hoắc Trường An tìm kiếm trong thung lũng vài ngày, nhưng tìm thấy bóng dáng Bạch Lộc.

Thung lũng cũng lớn, khi đỉnh núi sụp đổ, trận pháp tự nhiên cũng phá hủy, khí mù tan biến, nơi đây còn là nơi bí mật.

Linh tuyền cũng nước suối bổ sung, bao lâu nữa, e rằng sẽ cạn khô.

Không thể lãng phí như , xuống núi phái vận nước xuống núi, để trị bệnh thuốc đều .

“Ninh Nhi, Bạch Lộc là thần lộc, hẳn là trốn trị thương , đợi khi lấy đủ nước, hãy để Tống đạo trưởng đến đây bày một trận pháp, ngăn cản khác phiền.”

“Ừm, Bạch Lộc sẽ c.h.ế.t .”

Nàng qua một thời gian nữa sẽ đến tìm nó.

Nàng là bằng hữu duy nhất của Bạch Lộc, đời , sẽ thường xuyên đến thăm nó.

Trong một hang động ngầm bí mật nhất của thung lũng.

Bạch Lộc lặng lẽ phục bên một suối nước nóng, chìm giấc ngủ sâu.

Đợi khi nó tỉnh nữa, chính là lúc sừng mới mọc .

Không là bao lâu nữa.

Có lẽ, mấy ngàn năm.

Giống như xuống núi, Hoắc Trường An cõng Tang Ninh.

Chỉ là tâm cảnh , tựa như sợi tóc rối rắm, vô cùng phức tạp.

Có niềm vui sống sót kiếp nạn, nỗi buồn ly biệt cố nhân.

Hai xuống đến lưng chừng núi, thì gặp mấy thôn dân cùng lên núi.

“Các ngươi… từ đỉnh núi xuống ư?” Bọn họ trợn mắt thật to.

“Đừng hiểu lầm, chúng thần tiên, chỉ là lên đó cầu xin tiên nhân phù hộ mà thôi.”

“Vậy, mấy ngày sét đánh…”

Hoắc Trường An xoay chuyển thần sắc, : “Đừng sợ, là Đông Sơn Thần giáng lâm, chúng tận mắt thấy .

Ông còn bảo chúng truyền đạt mấy lời: Đông Dương giáng lâm minh chủ, bách tính khổ tận cam lai, ông báo mộng cho minh chủ, sai minh chủ phái đến Đông Sơn, lấy thần thủy ông để , ban cho bách tính, tiêu tai giải nạn.”

Khi Hoắc Trường An rời thung lũng, cũng bố trí một trận pháp, tuy tu vi, hiệu lực trận pháp lớn, nhưng cản bình thường thì vẫn , tạm thời sẽ lộ ngoài.

Hoắc gia mới nhập chủ Kinh thành, Đông Sơn liền đột nhiên xuất hiện dị tượng, sợ sẽ lấy chuyện cớ.

Tang Ninh cũng , cổ đại tin những chuyện .

Có thể bớt chút phiền phức nào chút đó.

Mấy thôn dân , vẻ mặt sầu muộn liền biến mất.

vẫn nửa tin nửa ngờ, thần tích giáng lâm, tại chẻ núi ?

Càng giống thiên phạt hơn!

“Các ngươi cứ về nhà chờ , báo cho các thôn dân khác , nhiều nhất là năm ngày, triều đình nhất định sẽ đến lấy nước, đó các ngươi đừng lên núi nữa, kẻo chọc giận Đông Sơn Thần, khiến ngài thu thần thủy.”

Thấy bọn họ còn nghi ngờ, Tang Ninh liền lấy hai quả.

“Cho các ngươi nếm thử tiên quả thần ban. Ăn xong mau xuống núi . Đông Sơn Thần còn , cho dù ngài phi thăng, đỉnh núi vẫn là nhà của ngài, ai cũng đừng lên đó quấy rầy.

Nếu ngài giáng lâm, tự sẽ báo mộng cho Đông Dương Chi Chủ.”

Mấy nếm thử quả, lập tức tin ngay.

Vui vẻ phấn khởi xuống núi tuyên truyền.

Loading...