Cả Gia Đình Trung Lương Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Cứu Cả Nhà - Chương 465: Hai quả trứng luộc không cần quay về
Cập nhật lúc: 2025-09-03 11:16:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại hai ngày trôi qua.
Loài đàn ông , Tang Ninh một hiểu thấu.
Không ăn nữa.
Ăn no căng .
Từ vẻ dương dương tự đắc, đến phục, cuối cùng biến thành tiếng ‘oanh oanh oanh’ của kẻ yếu ớt…
Nàng từng trói hai tay đàn ông, ép vặn eo nhảy múa.
Nàng tắm rửa cho , một dòng nước đổ xuống , chảy dọc từ lồng n.g.ự.c xuống.
Sau , nàng liền tự gánh lấy hậu quả.
Nàng chỉ nhớ ánh mắt hung dữ và điên cuồng như sấm chớp của đàn ông…
Trong cuộc đối đầu , nàng thua, thể gượng dậy nổi nữa.
…
Khi mở mắt nữa, đổi sang một vị trí khác, rơm mới, chăn gối thiếu mất hai bộ.
Hoắc Trường An cầm chiếc yếm nhỏ bằng bàn tay nướng đống lửa.
Hắn mới giặt đồ lót mật của Tang Ninh.
“Bên ngoài vải vóc , nàng cứ tạm mặc cái .”
“Ồ, chăn ?”
“Không dùng nữa …”
Tang Ninh mặt dày đến mấy cũng chịu nổi.
“Nướng xong , mặc , hôm nay chắc sẽ đến .”
Hoắc Trường An tới, quỳ đống cỏ, hai tay nâng dây vai áo ý bảo nàng nâng cánh tay lên.
“Ôi chao, tự !”
Tang Ninh giật lấy nội y, dùng chăn che mặc .
“Là nàng cứ ở đây…” Hắn tràn đầy vẻ quấn quýt khó tả.
Ánh mắt dừng những đóa hải đường nở rộ cổ nàng, sâu thẳm mê đắm.
“Ơ ? Sao ngoan ngoãn thế, bảo dừng dừng?”
“Lời đó là lời ngược, .”
Không , ai ngược cơ!
“Trước đây, nàng sớm thèm .
Nàng khi tự sắp chết, điều hối hận nhất chính là ngủ với .
Nàng hoang dã quyến rũ, yêu dị thuần khiết.
Nàng eo …”
“Ngươi câm miệng !”
Tang Ninh bịt miệng .
Mắt đàn ông cong thành vầng trăng khuyết, như con hồ ly câu hồn.
Tiếng trầm đục rõ ràng phát từ bàn tay nàng: “Ninh Nhi, cũng yêu nàng… , , yêu.”
Là loại 'nắm tay con, sống c.h.ế.t rời'.
…
Tiểu Ngũ Tử điều động từ Thường Sơn đến.
ngoại gia của Tạ Vũ Nhu từ Tây Bắc trở về Thường Sơn, phụ nàng năng lực hạn, quan Kinh thành, vẫn nguyện ý Thường Sơn quận thủ, thế là quan phục nguyên chức.
Đến năm trăm , ngay trong ngày bắt đầu lên núi vận nước.
Hoắc Trường An sai chia nước cho bộ thôn dân sống chân núi, phần còn thì vận chuyển về Kinh thành.
Tiểu Ngũ Tử thấy tinh thần Tang Ninh như lúc rời , sợ nàng tái phát bệnh.
Nhân lúc Hoắc Trường An đang dặn dò thị vệ, liền lo lắng với Tang Ninh: “Chủ… Tứ phu nhân đừng quá lao tâm, Tứ công tử thể cường tráng, chuyện gì cứ để là .”
“Hắn trông vẫn cường tráng ư?” Tang Ninh oán niệm bóng lưng Hoắc Trường An.
Tiểu Ngũ Tử: “Đương nhiên ! Tứ công tử lợi hại lắm, thể như sắt thép, nhất định đừng mệt mỏi, chuyện gì cứ để .”
Tiểu Ngũ Tử luôn sùng bái Hoắc Trường An, Tang Ninh vốn hòa nhã dễ gần, nên cũng chẳng ngại gì.
Lời quả thực là lời thật lòng.
Vấn đề là, vốn dĩ là y tới!
Tang Ninh liếc Tiểu Ngũ Tử ngây thơ.
“Tiểu Ngũ Tử, khi thời cục định hơn chút, ngươi cũng nên tìm nương tử ?”
Tìm nương tử, khắc sẽ hiểu.
“Hắc hắc, thuộc hạ sẽ tích góp thêm quân lương, vẫn đủ.”
“Nếu đủ, sẽ thêm cho ngươi, đây đều là những lời từng hứa với các ngươi.”
Tang Ninh nghĩ bụng, giờ thiên hạ sơ định, việc kế tiếp còn là kháng chiến, mà là hưu dưỡng sinh tức, khôi phục kinh tế.
Quân đội tất sẽ dần dần cắt giảm, giải giáp quy điền.
Việc nàng hứa, thể .
Đã đến lúc kiếm tiền !
“Tạ Tứ phu nhân.” Tiểu Ngũ Tử vô cùng cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-gia-dinh-trung-luong-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-cuu-ca-nha/chuong-465-hai-qua-trung-luoc-khong-can-quay-ve.html.]
“Thuộc hạ hiện giờ vẫn tìm nương tử, đợi khi tìm , sẽ bẩm báo với ngài.”
y chắc chắn sẽ tìm Tứ phu nhân để xin tiền.
Hiện giờ Đại công tử đang ở Kinh thành chủ trì đại cục, khắp nơi đều cần bạc tiền, chi phí hoàng cung còn cắt giảm hơn phân nửa mà!
Y tuyệt đối thể mở miệng xin tiền tiên.
Hoắc Trường An dặn dò xong liền bước tới.
“Tiểu Ngũ Tử, đưa cho bản công tử mười lạng bạc!”
Tiểu Ngũ Tử theo bản năng ôm chặt túi tiền, kinh ngạc hỏi: “Công tử thuộc hạ tích cóp mười lạng bạc?”
Hoắc Trường An: “…”
“Ai ngươi tích góp bao nhiêu, chỉ mượn ngươi mười lạng, về tự tìm lão phu nhân mà đòi!”
Hóa Tiểu Ngũ Tử chỉ tích góp mười lạng bạc ư?
Biết y nhiều, nên chỉ đòi mười lạng, ngờ y đúng mười lạng.
Thôi , chút cũng chẳng nên trò trống gì.
Mượn ư?
Gà Mái Leo Núi
Tiểu Ngũ Tử nào dám để Hoắc Trường An mượn tiền, vội vàng móc một đống bạc vụn, nhưng Hoắc Trường An lấy nữa.
Tang Ninh kỳ lạ hỏi: “Chàng tiền gì?”
Hoắc Trường An thúc giục Tiểu Ngũ Tử và thị vệ cùng vận chuyển nước về Kinh.
Đợi , mới ghé sát tai Tang Ninh : “Mua chút vải vóc, yếm cho nàng mà…”
Một luồng nóng phả tai Tang Ninh.
Chàng cố ý trêu ghẹo nàng!
giờ Tang Ninh giày vò, dám trêu ghẹo .
“Cần gì … Sao chúng cùng bọn họ về Kinh?”
“Giờ mà về, nàng tin Đại ca sẽ lập tức ép đăng cơ hoàng đế ?”
“Vậy thì , giờ đây nên lập tức đầu, an thiên hạ, đăng cơ bây giờ ư?”
“Không , cùng nàng khắp thiên hạ, thưởng thức mỹ vị trần gian, ngắm vạn vật nhân sinh, giam cầm trong hoàng thành nhỏ bé, ngày ngày xử lý một đống việc nhàm chán mà giỏi, sẽ c.h.ế.t yểu mất thôi!
Đại ca mới là thích hợp hoàng đế.”
Hoắc Trường An thản nhiên nhưng kiên định những lời .
Ngôi báu kim quang rực rỡ, chí cao vô thượng , đối với hề sức hấp dẫn nào.
Phú quý, quyền lực, sinh mệnh, cũng bỏ là bỏ.
Những nghi ngờ, bồn chồn, bất an về nhân tính của Tang Ninh đây, đều định nghĩa hết đến khác.
Chàng đang chứng minh, lời đều .
Tình yêu của , nghĩa vô phản cố, vĩnh viễn đổi.
“Hoắc Trường An, thật ! Chàng là nam nhân tuyệt vời nhất mà từng gặp!” Nàng lớn tiếng tán dương.
Chàng hoàng đế nữa!
Chàng cùng nàng khắp thiên hạ!
A a, đây nàng miễn cưỡng, mà là chính thích!
“Đêm qua nàng gọi như ?” Chàng hài lòng.
Tại còn gọi cả họ tên như thế.
“Tiểu An An? Tứ Lang? Phu quân? Tướng công? Tử Nhạc? Chàng là cái nào?”
“Khụ khụ khụ… Nàng hãy nghĩ kỹ xem, còn một cái nữa.”
“Ôi chao ~ hóa là, Bảo bối Trường An. Trường An bảo bối, bảo bối Trường An, bảo bối nhi…”
…
Kinh thành.
Tin tức dị tượng Đông Sơn truyền đến, Thái Sử Lệnh còn kịp tấu lên triều đoán định đó là điềm báo thiên tai gì, thì Linh Thủy vận chuyển tới nơi.
Cùng lúc đó, tấu chương của huyện lệnh quận Lang Gia cũng đưa tới.
Luận điệu thần tích giáng lâm chứng thực.
Triều đình còn ai dám dùng chuyện để bàn luận nữa.
Hoắc gia nhận tin tức Tang Ninh và Hoắc Trường An bình an vô sự, đốt pháo hoa suốt nửa đêm.
Chỉ là Hoắc Trường An về cùng!
Còn khắp nơi thị sát dân tình, xem xét tình cảnh chân thực của các nơi ở Đông Dương hiện nay.
Hoắc Thanh Xuyên tức giận bao!
Tiểu Tứ rõ ràng là trấn Kinh thành, gây dựng uy vọng, đến lúc đó…
“Cha , Tiểu Tứ thể thống gì , về mà cũng chịu về ngay, thật bất hiếu!”
Hoắc Thanh Xuyên cẩn thận bóc một quả quýt cho Hoắc Trấn Nam.
Mỗi ngày dù bận rộn đến mấy, cũng sẽ dành thời gian đến chuyện với cha, vun đắp tình cảm phụ tử.
Nay hiệu quả cũng tệ, cha cận với hơn nhiều.
“Hai cái tên lóc nhóc hả? Về gì, cần về!” Hoắc Trấn Nam trợn mắt lệnh cho trưởng tử tuấn tú nhất.
“Ngươi mau thư cho nó, bảo cần về!”
Hoắc Thanh Xuyên: “???”
“…”