Anh đặt cần câu  tìm  lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, cởi quần áo   giường, nhắm mắt , suy nghĩ về những lời Giang Miểu  .
 
Giọng  của cô trầm trầm, giống như một học sinh đang tập  sách . Không  cảm xúc nhưng  chút tê liệt.
 
Cô dường như   với  rằng cô  trải qua những khoảnh khắc khó khăn, nhưng cô vẫn đang sống  cũng nên .
 
Một hồi lâu , Trần Giác liền chìm  giấc mộng.
 
Trong giấc mơ,  trở về năm bảy tuổi.
 
Đêm    nhà họ Dương cưỡng ép đưa , trong thôn trời mưa  to.
 
Khi  qua cửa nhà họ Giang,   thấy những lá cờ trắng.
 
Dân làng cầm ô   cửa, quan sát sự việc đang diễn . Họ bàn tán về cái c.h.ế.t của cha  Giang Miểu.
 
" thấy con gái của Tưởng Băng giống như tử thần !"
 
"Vừa sinh  khiến  chết, cha cũng tự tử."
 
"Cô  nhất định sẽ mang đến tai ương cho những  xung quanh. Bà    rằng cô   một vết bớt  mặt ? Trông thật đáng sợ"
 
Có đáng sợ ?
 
Nốt ruồi  mặt cô trông khá dễ thương.
 
Đáng sợ.
 
Cô   .
Chiều ngày hôm , lúc chú đang ngủ trưa, Giang Miểu lén  khỏi tiệm quan tài.
 
Mùa hè nóng nực. Buổi chiều là thời điểm thích hợp để ngủ trưa. Trên phố   .
 
Không ai thích ở ngoài trời  ánh nắng gay gåt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-khong-co-nuoc/chuong-3.html.]
 
Cô bước nhanh một đường, cho đến khi  thấy Trần Giác đang  câu cá bên bờ sông, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Giang Miểu    phiền , cô chỉ tới đây để xác nhận xem    .
 
 lúc cô định rời , Trần Giác đột nhiên    thấy cô.
 
Anh gọi cô đang định lặng lẽ rời : "Giang Miểu."
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
 
Giang Miểu từ từ  ,   với vẻ lo lắng.
 
Mặt trời   khuôn mặt cô đỏ lên.
 
Anh mỉm  và hỏi: "Em    câu cá với  một lúc ?"
 
Cô   gì, chỉ gật đầu,  đó chậm rãi bước tới  xuống bên cạnh .
 
Không gian tràn ngập sự im lặng.
 
Anh cầm cây sào trong tay, ngơ ngác  mặt nước lấp lánh  ánh mặt trời chiếu rọi, đầu óc trống rồng.
 
Cô lấy sợi dây màu đỏ từ trong túi  và bắt đầu  vòng tay.
 
Khi Trần Giác tỉnh , Giang Miểu đang tập trung  chiếc vòng tay.
 
Cô  cắn một đầu bằng răng và khéo léo đan bằng một tay. Cô  khéo léo và mẫu  là do chính cô  sáng tạo. Nó  độc đáo.
 
Trần Giác  thể  khen: "Trông  đấy."
 
Giang Miểu  ngượng ngùng, vẫn   gì.
 
Cô    ít trong cuộc sống hàng ngày. Đêm qua, thật lạ khi  nhiều như  cùng một lúc.
 
Nghĩ đến đây, lòng Trần Giác mềm .