Buổi tổng duyệt bắt đầu từ chiều.
Khi Tinh Thời và   trở về công ty, mới hơn ba giờ rưỡi. Thầy giáo  bọn họ chẳng còn tâm trí học hành, chỉ  qua những vấn đề trong buổi diễn  để họ tự do sắp xếp thời gian, tối   tập luyện.
Tinh Thời quyết định tìm chỗ  dài chơi điện thoại.
Một thực tập sinh khác bước đến, chính là  vì căng thẳng mà trượt nhịp trong buổi tổng duyệt.
Cậu  khổ sở :
“Anh Thời, hôm nay em diễn kém quá. Anh  xem ông chủ  giận ?”
Tinh Thời bình tĩnh đáp:
“Không .”
Cậu  vẫn  yên lòng:
“Chắc chứ?”
Tinh Thời gật đầu:
“Chắc chắn mà.”
Theo quan sát của , Phù Tu Ninh tuy tính cách   lắm, nhưng sẽ  vì mấy chuyện vặt vãnh  mà nổi nóng. Ngay cả   nghi ngờ là kẻ   vụ ám sát như Lâm Kha Thành suốt ngày lượn qua lượn   mặt , mà  còn  thể bình thản, huống chi việc nhỏ nhặt như .
So với những chuyện từng trải qua  , chút vấn đề  chắc chắn  đáng để Phù Tu Ninh lưu tâm, tám phần là chẳng thèm nhớ mặt  .
Tuy nhiên,   cũng  mất lòng.
Tinh Thời liền an ủi:
“Chỉ là tổng duyệt thôi,   diễn chính thức. Có sai sót cũng bình thường,   cả.”
Nghe ,   thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn xong thì  tập luyện tiếp.
Những  khác xung quanh  nhịn  mà thắc mắc:
“Sao   ông chủ  coi trọng buổi diễn ? Đến cả tổng duyệt cũng  tự  đến giám sát.”
Tinh Thời  họ, :
“ với  thật   . Tin ?”
Đám đông     một lời.
Lúc tổng duyệt, ai là   ông chủ đích  mang bánh ngọt đến? Bây giờ  bảo  ? Tin nổi ?
Lặng im là câu trả lời rõ nhất.
Tinh Thời  biểu cảm của họ, hiểu ý,  thèm giải thích nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-man-noi-loan/chuong-15-1.html.]
Cậu nghĩ ngợi một chút.
Nếu đoán thì  lẽ chỉ cần đến ngày diễn chính thức, họ đừng  gì quá đáng đến mức  cả công chúng chê , Phù Tu Ninh sẽ chẳng bận tâm.
Cậu dặn dò:
“Mọi  chỉ cần   phần của  là .”
Nghe , họ nghiền ngẫm lời    lượt rời .
Buổi tổng duyệt thứ hai diễn   đó một tuần.
Lần  Phù Tu Ninh  đến, cả nhóm thực tập sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Thời và Lâm Kha Thành kết thúc đợt liên minh,  ký thêm một  nữa.
Điểm hảo cảm của Tinh Thời vẫn giữ ở mức -7. Cậu và hệ thống  chuẩn  lý do để giải thích, nhưng   Lâm Kha Thành  chủ động hỏi xin điểm.
Có lẽ    nhận   cách giữa “-8” và  quá lớn, nên dứt khoát   nữa.
Anh  hỏi:
“Dạo    gặp  ?”
Tinh Thời đáp:
“Chỉ gặp một  ở trường.  bảo hệ thống hỏi xem    thăm dò , nhưng  từ chối .”
Lâm Kha Thành gật đầu. Anh  sợ    cách giữa hai  gặp gỡ quá ngắn, nếu lặp  sẽ khiến   khó chịu.
Anh  ghé sát tai Tinh Thời, thì thầm:
“Lần tới  gặp   thì  thể  như thế …”
Tinh Thời  xong, gật đầu dứt khoát:
“Được.”
Hệ thống cũng  rõ,  nhịn  châm chọc:
“Anh  đúng là mặt dày thật đấy. Cậu định giúp   thật ?”
Tinh Thời nhún vai:
“Giúp chứ. Là đồng minh,  giữ chữ tín.”
Hệ thống  hiểu  đang nghĩ gì, nhưng cũng  ngăn cản. Nó cảm thấy Lâm Kha Thành  cố gắng thế nào, cùng lắm cũng chỉ đạt đến mức -4,   gì đáng lo ngại.
Buổi tổng duyệt   suôn sẻ,  xảy  vấn đề gì.
Tất cả các thực tập sinh đều hài lòng, vui vẻ  về công ty.