3.
 
Kết quả là, Đỗ Nhược Tình vui vẻ nhận ba ngày tạm giam.
 
Ba ngày , cô   đến nhà.
 
Cô  yêu cầu  dọn  ở, lý do là  cảm nhận  ấm gia đình mà bao năm qua  từng .
 
Bố lạnh lùng: “Má Vương, chuẩn  phòng.”
 
Đỗ Nhược Tình vui mừng rơi nước mắt, mắt đỏ hoe.
 
“Bố  sớm  thừa nhận  phận của con ! Thật  quá! Sau  con nhất định sẽ hiếu thuận, mỗi ngày đều ở bên hai !”
 
Cô  liếc  đầy khiêu khích, giọng  cố ý lớn hơn:
 
“Con  bù đắp  thời gian  mất!”
 
  đầu, cố giữ nét mặt bình tĩnh.
 
Bù đắp?
 
Từ khi  ký ức, mỗi ngày  đều thức dậy trong căn nhà rộng 500m², ăn sáng  chiếc bàn dài 8 mét.
 
Những thành viên cố định trong nhà gồm  Má Vương, Chú Trần, ông  trai chỉ về  cuối tuần, và hai con ch.ó Doberman trong sân.
 
“Cô đơn, lạnh lẽo” chính là nhãn dán tuổi thơ của .
 
Thời niên thiếu,  thích nhất là ngẩng đầu 45 độ  trời,  mỹ hóa   văn học thanh xuân đau thương, đăng lên mạng những câu như:
 
“Tiền  mua  tình yêu và sự đồng hành.”
 
“Người hiểu thì  cần hỏi,  hiểu thì hỏi cũng vô ích.”
 
Tất nhiên, trò  chấm dứt  bữa cơm tất niên. Anh  chụp màn hình  bộ status của , phóng to theo tỷ lệ vàng,  thành một bản PPT chiếu vòng lặp  bàn ăn.
 
Đó là ký ức xã hội c.h.ế.t điếng mà    hồi tưởng   hai.
 
Thế nên,  chân thành dành cho Đỗ Nhược Tình một giọt nước mắt đồng cảm.
 
Giấc mơ của cô , nhất định sẽ tan thành mây khói.
 
 mà,  —một   diễm lệ vô song—  rạng rỡ, vỗ tay liên hồi, phấn khích phụ họa:
 
“Nói  ! Mẹ cũng  bù đắp những tiếc nuối ngày ! Con xinh  thế ,  nhất định  biến con thành một nàng công chúa tuyệt sắc!”
 
Công chúa tuyệt sắc?
 
Nghe đến đây,  và  trai gần như cùng lúc lùi về  một bước.
 
Muốn   thôi, thôi    .
 
  thấy   kéo Đỗ Nhược Tình, kích động như một cô gái nhỏ,  và  trai chỉ  liếc  .
 
Miệng đang há ,   ngậm .
 
“Mẹ   nhiều váy ,  giờ   ai mặc, cuối cùng cũng tìm    mẫu , thật  quá!”
 
“Mẹ ơi, nếu  , con nguyện   mẫu của  cả đời!”
 
“Thật ? Ôi trời ơi,  cảm động   mất thôi,  con thật !”
 
Đỗ Nhược Tình  dỗ dành đến mức quên cả trời đất.
 
Một lát , cô  liếc sang , vẻ mặt đầy ẩn ý.
 
“Mẹ ơi,  đây   từng ăn diện cho chị ?”
 
“Cũng đúng thôi, dù  cũng   ruột thịt, tất nhiên là  thể  thiết như  con ruột …”
 
“Giống như hai con ch.ó ngoài sân , chỉ   con ruột mới  thể gắn bó khăng khít như thế! Đồ giả mãi mãi  thể thành thật!”
 
Càng  càng   chừng mực.
 
  nhịn , nhắc nhở:
 
“Đại Hoàng và Tiểu Hắc đều là đực.”
 
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nụ  của Đỗ Nhược Tình khựng .
 
 bổ sung thêm một cú chốt hạ:
 
“Và   thiến từ mười mấy năm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-deu-la-dai-lao-chi-rieng-toi-la-phe-vat/3-4.html.]
 
Đỗ Nhược Tình mặt lúc đỏ lúc tím.
 
  nhanh, cô   lấy  vẻ đắc ý.
 
Cô     hớn hở kéo lên lầu,  khi  còn  quên liếc  bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng.
 
Chỉ là, cô   nhận  ánh  đầy thương hại trong mắt .
 
Chúc cô may mắn.
4.
 
Giờ ăn trưa.
 
Vẫn là bốn   quanh bàn ăn.
 
,  trai ,  , và cô —   hóa trang thành một con búp bê dopamine lòe loẹt.
 
Váy  hội lộng lẫy, trang sức tinh xảo, mũ cao ngất trời.
 
Không  thời trang cao cấp, mà là mũ cao thật sự.
 
Nhìn Đỗ Nhược Tình, cô  đội  đầu một món trang trí dài như tám tầng bánh kem, gương mặt  trang điểm chẳng khác nào hồn ma quý tộc thời Trung Cổ,   khỏi dâng trào cảm giác đồng cảm.
 
Từ nhỏ đến lớn,  , một nữ diễn viên quốc tế, luôn khao khát tạo  một con búp bê xinh  nhất.
 
Đáng tiếc, thiên phú của  bình thường,  còn tùy tiện, chây lười, khiến bà hết   đến  khác đành chấp nhận thực tế.
 
Còn  trai , tuy nhan sắc và khí chất xuất chúng, nhưng  thừa hưởng trọn vẹn phong thái của bố—một ông trùm tài chính. Từ bé,    học  cách “giết  bằng ánh mắt”,  nào cũng khiến   bại trận rút lui.
 
Tuy nhiên,   rõ,   chỉ tạm thời bỏ cuộc chứ  bao giờ từ bỏ ý định. Bà sưu tầm vô  búp bê, thậm chí còn dùng danh nghĩa của bố để đặt mua những con búp bê tỷ lệ 1:1.
 
Chuyện  từng một thời trở thành đề tài cho scandal hào môn.
 
Khi   hồn  từ dòng suy nghĩ,  mắt  là Đỗ Nhược Tình,  bó eo đến mức  thể , chỉ  thể  ăn cơm.
 
Mỗi  gắp thức ăn, chiếc mũ bánh kem tám tầng  đầu cô   chao đảo. Cúi đầu xuống, lớp phấn dày  mặt cũng rơi  bát cơm.
 
Anh trai  lạnh lùng buông một câu:
 
“Cũng   Giáng Sinh? Sao  dựng cả cây thông Noel thế ?”
 
“Phụt———”
 
 hiếm khi .  một khi , thì chắc chắn là  nhịn  nữa.
 
Mẹ    lập tức  vui:
 
“Không  ? Trông chẳng khác gì búp bê…”
 
Bà chớp chớp đôi mắt đào hoa của .
 
Anh  thản nhiên đáp:
 
“Búp bê  cần thở. Cô  sắp nghẹt thở đến nơi .”
 
Mẹ  chột , lo lắng  sang Đỗ Nhược Tình.
 
  cũng   cô  đang nghĩ gì nữa, gương mặt  tím tái vì thiếu oxy,  mà vẫn cố gắng tỏ  kiên cường.
 
Đối diện với sự quan tâm hiếm hoi từ  , cô  gồng , cứng rắn nặn  một nụ  còn khó coi hơn cả :
 
“Không , con  mà.”
 
  bụng nhắc nhở:
 
“Đừng cố quá.”
 
 cô   cảm kích, còn mỉa mai :
 
“Cô  hiểu . Bố  yêu thương con cái, tình yêu  nặng tựa núi. Bộ váy    gông cùm, mà là tình yêu sâu nặng của bố !”
 
Ngay  khi cô  dõng dạc  xong câu “tình yêu sâu nặng”,  gian bỗng vang lên một tiếng “rắc” giòn tan.
 
Sắc mặt Đỗ Nhược Tình lập tức méo mó, cơ thể run lên.
 
Cuối cùng,  sức nặng của “tầng bánh kem”  đầu, cô  ngã nhào về phía , tạo  một tiếng động long trời lở đất…
 
Tiếp theo là một màn hỗn loạn,  ngã ngựa đổ.
 
Quả nhiên—
 
Tình yêu của bố , nặng tựa núi.