Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 113:--- Sảy thai ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:53
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nghiệt chướng! Đó là tiểu nương của ngươi!” “Ngươi đang cái gì ?!” Lão tộc trưởng rống lên đầy phẫn nộ.

 

Chỉ một câu của lão tộc trưởng, Lục Cảnh Hoài lập tức tỉnh táo.

 

Lục Cảnh Hoài mạnh mẽ buông Tô Chỉ Thanh .

 

Tô Chỉ Thanh vội vàng lùi , mặt đầy vẻ kinh hãi, chỉ run rẩy: “Ngươi... ngươi...”

 

Lại thấy đang đến gần, nàng càng kinh hoàng đến mức mặt còn chút máu.

 

“Ngươi gì? Nàng là ai?” Lục Cảnh Hoài rùng , cơn say tan biến từ lâu.

 

Một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu .

 

Lão tộc trưởng tức giận đến phát điên: “Nghiệt chướng! Nghiệt chướng! Toàn là nghiệt chướng cả! Thế tử xóa tên khỏi gia phả, đổi lấy một tên nghiệt chướng như !”

 

“Liệt tổ liệt tông nhà họ Lục đều chịu nhục nhã!!”

 

Lão tộc trưởng hổ phẫn nộ c.h.ế.t, Lục Cảnh Hoài dám đối với thất của phụ ...

 

Lục Viễn Trạch vội vàng chạy đến, từ xa trông thấy Lục Cảnh Hoài sắc mặt tái nhợt, vẻ hoảng loạn hiếm thấy.

 

“Nàng là tiểu nương của ngươi, là thứ mẫu chính thức của ngươi, là tiểu nương ghi gia phả cáo với tổ tông!!” Lão tộc trưởng tức đến cực điểm, bọn họ dù sa sút, dù bằng Lục Viễn Trạch, nhưng cũng thể để bọn chúng hỏng danh tiếng Lục gia Thanh Khê .

 

Lão tộc trưởng tiện tay vớ lấy cây chổi cạnh cửa, thẳng thừng bổ về phía Lục Cảnh Hoài.

 

Lục Cảnh Hoài kịp đề phòng, liền một gậy quất mặt.

 

Máu mũi ào ào chảy xuống.

 

“Tộc trưởng, đang ? Cảnh Hoài sai điều gì?” Lục Viễn Trạch vội vàng bước tới giật lấy cây chổi, thấy Tô Chỉ Thanh kéo vạt áo, mặt đầy vẻ hổ phẫn nộ, lòng chợt thắt .

 

Lão tộc trưởng mặt nặng trịch: “Tất cả là do ngươi nuông chiều mà !”

 

“Ngươi hỏi xem, gì với tiểu nương của ?”

 

Lục Viễn Trạch giật mạnh.

 

Tiểu nương? Và Cảnh Hoài??

 

Lục Cảnh Hoài giờ đây mím chặt môi, Tô Chỉ Thanh là tiểu nương của ư?? Tô Chỉ Thanh trở thành bình thê của phụ ư?? Đã ghi gia phả, là nửa mẫu chính thức ư?!

 

Tô Chỉ Thanh vốn sợ hãi vô cùng, chợt nhiên, nàng cảm thấy bụng đau nhói, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch.

 

“A...” Nàng mạnh mẽ ôm lấy bụng.

 

“Đau quá, a... Hầu gia, bụng đau quá.” Tô Chỉ Thanh chỉ cảm thấy bụng như xé nát, cơn đau đạt đến cực điểm.

 

Một dòng m.á.u nóng lập tức chảy xuống từ hai chân nàng.

 

Lục Viễn Trạch hoảng hốt tiến lên đỡ lấy nàng.

 

“A, phu nhân chảy m.á.u . Mau mời phủ y!” Nha chỉ hai chân của Tô Chỉ Thanh.

 

Chỉ thấy chiếc váy trắng tinh, những vệt m.á.u đỏ chói mắt uốn lượn chảy xuống.

 

Lục Cảnh Hoài đột ngột lùi một bước.

 

Mấy vị đồng liêu cùng uống rượu với Lục Viễn Trạch , lượt cáo lui.

 

Cũng chẳng buồn Lục Viễn Trạch giải thích, phất tay áo bỏ .

 

Hoang đường! Thật sự quá hoang đường! Lục Cảnh Hoài dám đối với tiểu nương của ???

 

Yến tiệc , quả thực mất mặt đến cực điểm, đúng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ!

 

Lục Viễn Trạch sắp tức đến nổ tung, sáng mai còn định tấu trình xin phong tân thế tử mà! Chỉ sợ, chức thế tử xin phong thành, mà còn đàn hặc !!

 

Bùi thị vội vàng chạy đến, liền trông thấy cảnh tượng hoang đường .

 

Nàng trông thấy Tô Chỉ Thanh yểu điệu trong lòng Lục Viễn Trạch, lập tức bùng nổ tại chỗ.

 

“Tiện tỳ, ngươi đang gì?!” Bùi thị quả thực dám nghĩ.

 

Nàng trông thấy cái gì?

 

Tô Chỉ Thanh, đó là nàng phái tới để đối phó với nhi tử của Hứa thị!

 

Lại còn dạy nàng sở thích của tất cả trong Lục gia, để nàng vững gót chân trong Hầu phủ!

 

Chứ để nàng đến đối phó với chính cơ mà!

 

Bùi thị ngớ .

 

Lại nghĩ đến việc nhi tử cùng Tô Chỉ Thanh ở chung một phòng, Bùi thị càng cảm thấy trái tim run rẩy ngừng.

 

Phủ y vội vàng chạy đến, bắt mạch cho Tô Chỉ Thanh, lão già lắc đầu.

 

“Tô phu nhân m.a.n.g t.h.a.i hơn hai tháng, nhưng...”

 

“Thai nhi ảnh hưởng ?” Tô Chỉ Thanh lòng thắt , nàng cửa những ngày , ngày ngày đều mong mỏi con cái bên cạnh.

 

“Phu nhân còn trẻ, sẽ còn .”

Mèo Dịch Truyện

 

“Thai vốn dĩ định, phu nhân kích động, nên sảy thai . Hãy tĩnh dưỡng thật , sẽ m.a.n.g t.h.a.i thôi.” Phủ y thở dài một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-113-say-thai.html.]

 

Nước mắt Tô Chỉ Thanh ào ào chảy xuống.

 

Dù là Lục Viễn Trạch, trong lòng cũng nghẹn một cục tức.

 

Lục Cảnh Hoài sắc mặt tái nhợt, ngây Tô Chỉ Thanh.

 

Hắn sinh là con của ngoại thất, khi còn nhỏ, mẫu luôn vì phụ mà đau lòng. Lại thêm Lục Nghiễn Thư thiên tư xuất chúng, chèn ép đến mức nghẹt thở, chỉ cần nhắc đến Lục Nghiễn Thư là lòng sợ hãi.

 

Mãi cho đến khi Lục Nghiễn Thư tàn phế, mới mượn cơ hội bản thảo của Lục Nghiễn Thư, thi đỗ tú tài.

 

Những năm , từng chút một dẫm Lục Nghiễn Thư chân.

 

Hủy hoại Hứa thị cùng cả gia đình nàng, từng chút một.

 

Thế nhưng bây giờ... Hắn là Thế tử Hầu phủ, danh tiếng vang dội, bắt quả tang mặt với tiểu nương...

 

Lục Cảnh Hoài cảm thấy nỗi sợ hãi Lục Nghiễn Thư chi phối năm xưa.

 

“Đồ hỗn xược, lầm , gây rắc rối, còn mau đến từ đường quỳ xuống!”

 

Lục Viễn Trạch giận dữ mắng một câu, một câu " lầm " đó là giúp rửa sạch nỗi ô nhục.

 

Trong lòng hận ngu xuẩn, ngay cả nữ nhân của phụ cũng dám nhúng chàm.

 

Đêm đó, Trung Dũng Hầu phủ trằn trọc ngủ suốt đêm.

 

Còn Lục Triều Triều thì ngủ ngon.

 

Điều càng khiến vui mừng hơn là.

 

Tấu chương xin phong thế tử của Lục Viễn Trạch ngày thứ hai, Hoàng đế từ chối.

 

Bị từ chối !

 

Trên triều đình.

 

Một đám gián quan tóc râu bạc trắng chằm chằm Lục Viễn Trạch với ánh mắt như lửa.

 

“Trung Dũng Hầu đuổi đích tử khỏi phủ, đề bạt con của ngoại thất thế tử, vốn dĩ hợp quy củ. Huống hồ...”

 

“Đứa con khinh thường bề , màn lễ nghi luân thường, dám chuyện bất chính với tiểu nương của . Phẩm chất như , thể gánh vác vị trí Thế tử Hầu phủ?”

 

Thái tử lông mày cong cong, chuyện hôm qua cố ý truyền tai các gián quan .

 

Đám lão già , chỉ cần đàn hặc chính , quả nhiên thật sảng khoái.

 

Phịch.

 

Hoàng đế chuẩn xác sai mà ném tấu chương trán Lục Viễn Trạch.

 

Lục Viễn Trạch phịch một tiếng quỳ sụp xuống điện.

 

“Trung Dũng Hầu trị gia nghiêm, xem thường luân thường.”

 

“Việc lập thế tử khác, bác bỏ.”

 

Giờ đây, Hầu phủ còn thế tử.

 

Trung Dũng Hầu phủ đúng là "tham thì thâm".

 

Lục Viễn Trạch ngoài mặt tạ ơn, nhưng trong lòng cay đắng, khỏi sinh thêm một tia oán trách đối với Lục Cảnh Hoài.

 

Nữ nhân của phụ cũng dám nhúng chàm, thật sự là hồ đồ !

 

Hoàng đế liếc Lục Viễn Trạch một cái, hừ, ngươi hòa ly .

 

Trẫm, liền cần che giấu nữa.

 

Hoàng đế thẳng , lông mày ánh lên một tia vui mừng.

 

“Bệ hạ, Lâm Lạc thủy hoạn, bách tính ăn đủ no. Dân chạy nạn đông đúc dần mất kiểm soát, may mắn , tiểu nữ Lục gia quyên góp hai vạn bảy ngàn thạch lương thực, giải quyết mối lo cấp bách.”

 

Sự việc , còn hung hiểm hơn mấy phần so với trong tấu chương.

 

Dân tị nạn mất kiểm soát, thậm chí còn bắt đầu cướp bóc kho lương, Lâm Lạc suýt chút nữa xảy đại sự.

 

“May mắn , may mắn .”

 

Hoàng đế mặt mày rạng rỡ: “Nên thưởng, nên thưởng, tất cả những đứa trẻ quyên góp cứu trợ thiên tai đều nên thưởng. Lục Triều Triều, càng nên thưởng!” Mấy lão thần mặt đầy mừng rỡ, thăng quan tiến chức đến mức độ của bọn họ còn là điều quan trọng nhất.

 

Mà là con cháu đời .

 

Nếu con cháu đời lọt mắt Bệ hạ, đó mới là mấu chốt để dòng họ nguồn gốc lâu đời, hưng thịnh suy tàn!

 

Quyên góp? Lục gia?

 

Lục Viễn Trạch trong lòng mừng rỡ.

 

Tiền lì xì mà Lục Triều Triều lừa về? Lại dùng để mua lương thực!

 

ngay lập tức ngớ , hôm qua, hòa ly !

 

Khoan ? Ban thưởng phần , nhưng tiền chi trả ?!!

 

 

Loading...