Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 134:--- Bảy đệ tử của nàng siêu lợi hại ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:14
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cứu mạng a…” Lục Triều Triều ôm m.ô.n.g kêu gào t.h.ả.m thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó.

 

“Con lén lút ngoài, lén lút ngoài… Lời của nương, con xem như gió thoảng bên tai!” Hứa thị xách cây phất trần lông gà phía điên cuồng đuổi theo rời.

 

Lục Triều Triều hai tay ôm m.ô.n.g tháo chạy chật vật.

 

A a a, nữ nhân thật đáng sợ. Đến cả m.ô.n.g thần cũng dám đánh.

 

Thái tử vặn bước cửa, Lục Triều Triều vội vàng trốn lưng , mặt quỷ về phía Hứa thị.

 

“Thái Tử ca ca, cứu mạng cứu mạng…” Lục Triều Triều ôm mông, trốn lưng Thái tử.

 

Hứa thị chạy đến thở : “Lần còn lén lút chạy khỏi phủ ?”

 

Lục Triều Triều khổ sở bày khuôn mặt nhỏ nhắn: “Nương phát hiện ?” Ta rõ ràng giơ tay !

 

“Ta rõ ràng giả vờ ngủ !” Tức giận đến dậm chân.

 

Rốt cuộc bại lộ ở chỗ nào, nương cho chứ!

 

Hứa thị bật vì tức giận: “Đừng quản nương , con qua đây cho nương!”

 

Thái tử vươn tay ngăn Hứa thị : “Hứa phu nhân, Triều Triều còn nhỏ, định tính, dạy dỗ tử tế là .”

 

“Cô sẽ dạy dỗ nàng, Hứa phu nhân cứ yên tâm.”

 

Hứa thị hành lễ với Thái tử, lén lườm Triều Triều một cái, đành bỏ qua.

 

“Nha đầu tính tình hoang dã, gan , dường như hề chút sợ hãi nào…” Hứa thị cũng lo lắng, theo Triều Triều lớn lên, nàng bảo vệ thì .

 

Thái tử dắt tiểu gia hỏa, mỉm với Hứa thị: “Triều Triều vốn là ánh trăng trời, lẽ sống sợ hãi, chút e dè.”

 

“Cô đưa Triều Triều ngoài đây.”

 

“Nhất định sẽ bình an đưa Triều Triều trở về, phu nhân cứ yên tâm.”

 

Hứa thị giật trong lòng, Điện hạ đ.á.n.h giá Triều Triều quá cao .

 

Thấy Thái tử dắt Triều Triều ngoài, nàng đành thở dài một tiếng.

 

Thái tử dắt Triều Triều đường, khẽ hỏi: “Mông còn đau ?”

 

Lục Triều Triều xua xua tay: “Không đau, một chút cũng đau.”

 

“Hì hì, chỉ đ.á.n.h đ.ấ.m suông thôi.”

 

“Thái Tử ca ca. Đêm qua kẻ đến…” Nàng khoa tay múa chân.

 

“Người đen đen, khí sát lục…”

 

“Mọi đều ngất xỉu …”

 

“Hắn là gì thế ạ?” Lục Triều Triều thậm chí từng thấy loại tà vật như .

 

Thái tử khựng , nắm chặt nắm đấm.

 

“Hắn là thần linh ?”

 

Thái tử do dự một thoáng, khẽ gật đầu.

 

“Hắn hẳn là, Chiến thần Thần giới.”

 

Lục Triều Triều đột nhiên trợn to mắt: “Chiến thần? Tại trở thành tà vật?”

 

Thái tử nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Bởi vì, chấp niệm.”

 

“Chấp niệm đó, lưu truyền ngàn năm dứt. Khiến chìm trong chấp niệm, cách nào tỉnh .”

 

Lục Triều Triều tràn đầy chấn động, thần linh thể trở thành tà vật chứ?

 

“Là chấp niệm gì ?”

 

“Bọn họ đang tìm, tín ngưỡng của .” Thái tử khẽ đáp.

 

“Tín ngưỡng là gì?” Lục Triều Triều vẫn hiểu tín ngưỡng là gì.

 

“Con còn nhỏ, con chỉ cần vui vẻ vô ưu mà lớn lên.” Thái tử vỗ vỗ đầu nàng, hôm nay, định đưa Lục Triều Triều lên Hộ Quốc Tự.

 

Thái tử ôm Lục Triều Triều lên xe ngựa, Lục Triều Triều vén rèm lên.

 

Trên mặt trăm họ đều mang theo vẻ hoảng sợ bất an. Đêm qua, dọa bọn họ sợ .

 

Mèo Dịch Truyện

Lục Triều Triều cũng thể hiểu , chiến thần thể trở thành đại tà vật ở nhân gian chứ?

 

Xe ngựa dừng chân núi Hộ Quốc Tự, Thái tử kinh động bất kỳ ai, chỉ dắt Lục Triều Triều lên núi.

 

Hộ Quốc Tự hương hỏa linh nghiệm, khách hành hương đông đúc, đêm qua xuất hiện đại tà vật, trăm họ nhao nhao lên núi cầu bình an.

 

Tiểu sa di nhận tin tức, sớm đợi ở cổng lớn.

 

“Điện hạ, hôm nay trụ trì vẫn về chùa…”

 

Thái tử giơ tay: “Không cần kinh động bất kỳ ai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-134-bay-de-tu-cua-nang-sieu-loi-hai.html.]

 

Tháng là kỳ thi mùa thu, đến dâng hương trong chùa cực kỳ nhiều.

 

Lục Triều Triều đầu , nàng dường như thấy Bùi thị và lão thái thái trong khách hành hương.

 

Thái tử dẫn Triều Triều qua thiền phòng, thẳng tiến về phía hậu sơn.

 

Hậu sơn là cấm địa của Hộ Quốc Tự, lúc Thái tử lấy ngọc bội, võ tăng liền cho , ẩn trong rừng núi.

 

“Đây là ?” Triều Triều quanh.

 

“Nơi chôn cất tín ngưỡng.” Giọng Thái tử run rẩy.

 

Thái tử bế nàng lên, một đường tiến về phía , xuyên qua bia đá cấm địa, đến chân một ngọn núi.

 

Dưới chân núi hoa tươi vây quanh, chim hót hoa bay, như cảnh tiên nhân gian.

 

Giữa cảnh tiên, sừng sững một tấm bia. Trên bia chữ. Sau bia là một nấm mồ nhỏ nhô lên.

 

“Đẹp ? Con thích ?” Thái tử căng thẳng nàng.

 

Lục Triều Triều kinh ngạc , chỉ một khối đất mồ mả hỏi thích ??? Nàng tức giận bùng nổ: “Hỏi gì?!”

 

“Đâu chôn !”

 

Nước mắt sắp trào của Thái tử nghẹn .

 

“Đây là chôn ai ?” Lục Triều Triều nhảy xuống khỏi lòng Thái tử, đến gần bia đá, bia đá một chữ nào.

 

“Là tín ngưỡng của tất cả .”

 

“Tại chữ?” Lục Triều Triều tò mò hỏi.

 

“Bởi vì ai xứng đáng tên nàng.” Thái tử nhổ sạch cỏ dại xung quanh nấm mồ, một vòng hoa, đặt lên bia đá chữ.

 

Lục Triều Triều quanh bia đá một vòng, nhưng hề phát hiện Thái tử vành mắt đỏ hoe. Ánh mắt nàng, đầy vẻ mãn nguyện.

 

“Đây là gì?” Lục Triều Triều chỉ vách đá nấm mồ.

 

Trên vách đá khắc một bức họa, bảy vị thần linh bi thiên mẫn nhân khiêm tốn quỳ mặt đất, cầu xin trời cao.

 

“Là thần linh.” Ánh mắt Thái tử dừng vách đá.

 

Vách đá trải qua biến đổi của năm tháng trở nên mục nát, nhưng vẫn thể lờ mờ vài phần manh mối.

 

“Thần cũng điều cầu ?” Lục Triều Triều khó hiểu, bọn họ là thần linh, tại còn quỳ xuống cầu xin trời cao?

 

Thái tử gì. Bởi vì, các vị đang cầu xin trời cao, trả tín ngưỡng cho bọn họ.

 

Tín ngưỡng của các vị , hiến tế cho Thần giới. Tất cả vì tìm kiếm dấu vết nàng, vì nàng mà dệt hồn, chấp niệm, vẫn còn đó.

 

“Kẻ xuất hiện đêm qua, chính là chiến thần.” Thái tử chỉ bức bích họa của chiến thần.

 

Các vị vì tìm kiếm tín ngưỡng, thần hồn hạ giới, ngao du tam giới, vì nàng mà dệt hồn. Hồn trở về, nhưng chấp niệm của bọn họ hóa ma, thỉnh thoảng sẽ mất kiểm soát.

 

Lục Triều Triều mím môi.

 

“Hắn… …” Lục Triều Triều mấy vị thần linh, đột nhiên giọng điệu chần chừ.

 

“Hắn tên Tinh Hồi ?” Lục Triều Triều thử hỏi.

 

Thái tử nàng thật sâu một cái.

 

“Ừm. Chiến thần tên Tinh Hồi.”

 

Lục Triều Triều trong lòng run lên. Nàng kinh ngạc há to miệng, ngây vách đá, đầu bia đá trống rỗng.

 

“Bảy… thần linh?” Lục Triều Triều trong lòng đập thình thịch, nàng vẹn bảy tử!

 

Thái tử nhướng mày mang theo nụ nhạt: “Tư pháp Tông Bạch.”

 

“Chiến thần Tinh Hồi.”

 

“Thần Sinh Mệnh Nhàn Đình.”

 

“Thần Bóng Đêm Huyền Ngọc.”

 

“Thần Bốn Mùa Cam Đường.”

 

“Thần Thời Không Sùng Nhạc.”

 

“Và Thần May Mắn Thịnh Hòa.”

 

“Bảy vị thần linh chủ quản Thiên giới, ồ, Thần Thời Không Sùng Nhạc thì nhiều năm bặt vô âm tín.” Giọng Thái tử nhàn nhạt, thấy dáng vẻ kinh ngạc há hốc mồm của Lục Triều Triều, khỏi mỉm .

 

Chàng vươn tay nhéo nhéo má Lục Triều Triều, đây dám nhéo chứ!!

 

“Tam giới, liền lấy bảy vị thần linh chủ. Trong đó Tư pháp Tông Bạch là chủ thần.”

 

Đệt!

 

Ta chỉ ngủ một giấc, bảy tử, tất cả đều thành thần linh! Phải đây? Thật ngang!

 

 

Loading...