Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 140:--- Hung thủ hãm hại đại ca ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:19
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên bờ hào thành.
Vô cỗ xe ngựa đậu bên cổng thành, từng tốp phu nhân hai ba quỳ gối bên bờ sông cầu phúc. Phía , các nha còn bưng một cái chậu, dường như nước b.ắ.n .
【Các nàng đang gì ?】
“Gần đến Trung Thu, đúng lúc gặp kỳ thi mùa thu, các nàng đang phóng sinh. Phóng sinh cầu nguyện, kìa...” Lục Chính Việt chỉ tay về phía góc tường.
Bên góc tường còn nhiều kẻ ăn xin.
Những kẻ ăn xin bình thường xua đuổi, mấy ngày nay các phu nhân bố thí. Cũng bày những quầy hàng nhỏ ở đây, phần lớn bán đèn lồng và các loài thủy sinh.
“Người nghèo bán cho giàu, giàu vì để thể hiện lòng thành, liền đem cá chạch, cá nhỏ tôm tép phóng sinh.”
“Đối với thương hộ mà , kỳ thi mùa thu, nếu thể thi đỗ, liền thể vượt qua giai cấp. Đối với các quý phu nhân kinh thành mà , con cháu tiền đồ, mới thể duy trì sự thịnh vượng.”
“Đọc sách đổi vận mệnh đó, Triều Triều.”
“Chúng cũng phóng sinh cho Đại ca ?” Lục Nguyên Tiêu mắt sáng lấp lánh.
【Đại ca chỗ dựa mạnh nhất , còn cần phóng sinh ?】
【Ta chính là chỗ dựa của đấy!】 Lục Triều Triều phục.
Lục Chính Việt xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, thỉnh thoảng tiếng lòng của Triều Triều, đại khái thể ghép , Triều Triều từng là một nhân vật hết sức lợi hại. nàng trong đầu, chư thiên thần Phật đều là tử của . Cái ...
Chỉ thể , suy nghĩ của tiểu hài tử nhảy vọt khoa trương, chẳng ai coi là thật. Một hài tử một tuổi rưỡi, chư thiên thần Phật đều là tử của nàng ? Ngươi tin ?? Ngươi tin ?!!
“Tam ca chơi, Triều Triều cùng nha...” Tiểu gia hỏa, từ trong túi móc hai hạt kim qua tử.
Nàng yêu tiền, nhưng nàng chỉ lừa từ các triều thần. Tuyệt lừa nghèo. Người nghèo chỉ đơn thuần là sống để sinh tồn.
Lục Nguyên Tiêu mua một con rùa già, mua một thùng cá chạch nhỏ và cá con. Lục Triều Triều cầu nguyện, hài tử trời sinh yêu chơi nước. Nàng xổm bên bờ sông, chơi đèn lồng.
“Đèn lồng Tết Trung Thu thú vị nhất, mấy ngày nữa Đại ca thi xong, đúng dịp Trung Thu.” Lục Chính Việt .
“Cầu mong Đại ca khoa cử thuận lợi, cầu mong Đại ca thi đỗ Tam Nguyên...” Lục Nguyên Tiêu ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu.
“Ai, hôm nay các ngươi gặp , xem như vận may của các ngươi.”
Lục Nguyên Tiêu đổ cá nhỏ xuống sông, đẩy con rùa già xuống sông. Chỉ là đẩy xuống, con rùa già quyến luyến rời mà bò trở về. Mấy đẩy xuống, mấy bò trở về.
Tiểu tư kinh ngạc : “Lão rùa ơn, rời khỏi công tử đây. Nó , hôm nay gặp vị thần tấm lòng nhân ái. Là ghi nhớ dung mạo của ngài đó.” Tiểu tư nịnh hót.
Lục Triều Triều đầu , đôi mắt kinh ngạc thiếu chút nữa trợn lòi.
“Tam ca, nó đang gì ?” Lục Triều Triều ngẩng đầu hỏi Tam ca.
Lục Nguyên Tiêu ngượng ngùng : “Cảm tạ ân đức của ? Không rời ?”
Tiểu oa nhi mặt chút cảm xúc : “Nó : Ta là rùa cạn, là rùa cạn!”
“Nó trở về để tạ ơn .”
“Nó đang chạy trốn.”
Lục Nguyên Tiêu???!!!
Lục Nguyên Tiêu đầu chủ quầy hàng, chủ quầy đang méo mặt : “Công tử, đây là rùa cạn bắt núi.”
Lục Chính Việt lén lút che miệng.
Rùa cạn phóng sinh xuống nước, , thật là bản lĩnh.
“Cầu xin ngài, ban cho chút cơm ăn ...”
“Cầu xin ngài, công tử hảo tâm, ban cho một cái màn thầu ...”
Các ăn mày quỳ gối cổng thành, bọn họ dám trong, chỉ thể quỳ gối ở cổng thành mà xin ăn. Hôm nay nhiều bố thí cháo, ăn mày khắp thành đều kéo đến. Có tiểu ăn mày, thậm chí chỉ mới vài tuổi, đôi mắt to tròn, khát khao ngưỡng mộ nàng.
Lục Triều Triều lén lút lấy kim qua tử từ gian : “Mời các vị thúc thúc bá bá dùng bữa.”
Ngọc Thư sai chạy mấy tiệm, vét sạch bánh bao màn thầu trong tiệm. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, chất đầy mười mấy giỏ. Lại sai khiêng gạo và bột.
“Đây là Triều Triều cô nương nhà , mời thành ăn mày ăn bánh bao màn thầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-140-hung-thu-ham-hai-dai-ca.html.]
“Cũng xin xếp hàng, mỗi ba cái màn thầu, ba cái bánh bao thịt. Lại nhận hai bát gạo, cướp, chen lấn...”
Vô ăn mày ùn ùn kéo đến, nhao nhao quỳ rạp xuống đất dập đầu cảm tạ.
Cháo khác bố thí, trong veo thấy đáy, chỉ mơ hồ thấy vài hạt gạo. Lục Triều Triều bố thí cháo, bánh bao màn thầu gạo trắng, bảy ngày cần lo.
“Chen chen chen, ngươi chen chúc cái gì mà chen, cút sang một bên!”
“Cút , lão mù.”
Đột nhiên, trong đám ăn mày nảy sinh xung đột.
“Làm gì ? Không gây chuyện.” Lục Chính Việt mang theo hộ vệ, thể duy trì trật tự.
Một lão ăn mày dơ bẩn, đầu tóc bù xù như cỏ dại đẩy . Lão ăn mày ‘phịch’ một tiếng, liền ngã lăn đất.
Hai hốc mắt đen sì, hõm sâu, nhãn cầu mà sống sờ sờ móc .
“Lão nhân gia, ngài mau dậy. Ta sai mang bánh bao màn thầu cho ngài.” Lục Chính Việt nổi lòng trắc ẩn.
Một ăn mày bên cạnh liền : “Đứa trẻ như , Trung Dũng Hầu mà đuổi bọn họ khỏi nhà. Thật là trái với lẽ trời!”
Lão ăn mày mù đột nhiên ngẩng đầu.
“A? A!! A! A!!” Lão đột nhiên há miệng, siết chặt lấy tay Lục Chính Việt, điên cuồng gào thét.
“Mau buông công tử nhà !”
Mèo Dịch Truyện
“Mau!”
“Buông công tử !” Đám nô bộc kinh ngạc, vội vàng tiến lên kéo lão . lão vẫn c.h.ế.t dí theo hướng Lục Chính Việt, cái lưỡi trống rỗng chỉ thể phát tiếng ai oán ‘a a’.
Lão như điên dại ôm đầu, .
Lục Nguyên Tiêu ôm , cách xa thật xa.
“Triều Triều đừng qua đó, lão ăn mày mù đang điên cuồng gào thét. Cẩn thận thương đến .” Lục Nguyên Tiêu lúc nào cũng để ý đến Triều Triều.
“Trông thật đáng thương, mắt móc, lưỡi cũng còn.”
Lục Triều Triều đột nhiên Tam ca: “Móc mắt? Cắt lưỡi?!”
【A!! Mau mau mau, bắt lấy lão bắt lấy lão !!】
Tiếng lòng của Lục Triều Triều đột ngột thét lên. Lục Nguyên Tiêu tiếng lòng cho tai đau nhói, suýt chút nữa ném .
“Bắt bắt, bắt lấy lão !!”
“Cữu gia, cữu gia! Đại ca, Đại ca...” Lục Triều Triều ‘oa’ một tiếng bật .
“Ô ô ô ô...” Tiểu gia hỏa đột ngột òa lên.
“Bắt lấy lão bắt lấy lão , ô ô ô, Đại ca, Đại ca... Là lão chính là lão !” Lão là cữu gia! Kẻ thủ ác hại Đại ca!
Mặt Lục Triều Triều đến đỏ bừng, thậm chí còn vùng vẫy chạy qua.
Trong nguyên tác, Đại ca ngã xuống nước, vốn sắp bò lên bờ. Lại đè đầu, đè c.h.ế.t dí trong nước, Đại ca vùng vẫy trong nước, cho đến khi còn động tĩnh. Đại ca vì thương ở đầu, sớm quên mất chuyện .
Người đó, chính là em trai ruột của Lão thái thái Lục gia. Lão là một kẻ vô , Lục Cảnh Hoài hứa hẹn cho lão lợi lộc, lão liền tự tay mưu sát cháu ruột của .
Sau đó Lục Cảnh Hoài móc mắt lão , cắt lưỡi lão , gặp trận đại hồng thủy Lâm Lạc, dân tị nạn cướp bóc loạn xạ, lão sớm c.h.ế.t trong một ngôi miếu đổ nát.
đúng , đổi việc vỡ đê lũ lụt, lão vẫn còn sống!
“Lão là cữu gia gia.”
“Lão hại Đại ca!”
【Lục Cảnh Hoài sai khiến lão g.i.ế.c hại Đại ca, bắt lấy lão !】
Lục Triều Triều nghiến răng ken két, lớn tiếng hô.
Lục Chính Việt và Lục Nguyên Tiêu, hai thần sắc nghiêm nghị.
“Người ! Bắt lấy lão !”