Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 156:--- Báo Hỷ Nhầm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:35
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cổng Trung Dũng Hầu phủ, pháo nổ vang trời. Dân chúng lũ lượt kéo hỏi: “Chuyện hỉ sự gì lớn lao thế ? Ban ngày mà đốt pháo hoa, pháo tre…” “Là đại thiếu gia nhà đỗ Giải Nguyên đó!” “Mau tới chung vui , đại thiếu gia nhà đoạt bảng đầu !” Tiểu tư của Trung Dũng Hầu phủ lớn tiếng hô.
Mọi ngừng chúc mừng, lũ lượt tiến lên xin thưởng. Bùi thị mặt mày hớn hở, đầu : “Mau bảo đổi ít tiền đồng, mà rải, rải thật hậu hĩnh .” Bùi thị sờ sờ túi, c.ắ.n răng : “Cứ bảo kế toán chi một trăm lượng bạc.”
Đại nha mấp máy môi, sổ sách tổng cộng chỉ ba trăm lượng bạc, đây vẫn là còn khi bán sản nghiệp tổ tiên. thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Bùi thị, liền lập tức bảo đổi một trăm lượng bạc thành tiền đồng. Đặt cổng lớn Trung Dũng Hầu phủ, chất thành một rổ đầy.
Dân chúng càng thêm nhiệt tình: “Chúc Lục công tử tiền đồ tựa gấm vóc, chúc Lục công tử tam nguyên cập …” “Lục công tử đại thiện, tạ ơn Lục công tử…”
Một đồn mười, mười đồn trăm, công tử Trung Dũng Hầu phủ đoạt Giải Nguyên, tin tức vang dội khắp nơi. Ngay cả những tiểu ăn mày cũng chạy khắp nửa kinh thành, la lớn: “Đích tử Trung Dũng Hầu phủ thi đỗ Giải Nguyên, mau lĩnh tiền đồng…” Vừa hô, vô tiểu ăn mày lũ lượt kéo đến.
Lão Thái Thái vội vàng sai đưa tiền mừng cho quan sai báo tin vui. Đây là quy củ cũ. Quan sai bóp bóp hồng bao, mặt lộ một tia vui mừng.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ, liệt tổ liệt tông phù hộ, cháu đỗ Giải Nguyên !” Lão Thái Thái mừng đến phát . “Ôi chao, quả nhiên Giao Giao phúc khí, mang về cho Hầu phủ một Giải Nguyên.” Bùi thị tươi hớn hở, vẻ mặt dương dương tự đắc. “May mà đuổi Hứa thị khỏi nhà, nếu thì Hầu phủ phúc khí ngày hôm nay.” Lão Thái Thái nắm tay Bùi thị, vô cùng mật. Cả Hầu phủ đều chìm trong niềm hân hoan.
“Lục công tử ?” Quan sai hỏi. “Chàng vẫn về phủ…”
Quan sai nghĩ nghĩ, họ còn đến những nơi khác báo tin vui, liền : “Cung hỉ quý phủ Lục Diễn Thư công tử, đoạt thủ khoa Hương thí, thi đỗ Giải Nguyên!”
Quan sai báo tin vui lớn tiếng hô. lời thốt …
Tiếng ồn ào náo nhiệt, phảng phất như nhấn nút tạm dừng, tất cả đều kinh ngạc . Lão Thái Thái chợt thấy cái tên Lục Diễn Thư, liền vội vàng tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y quan sai: “Ngươi gì? Ngươi ai đỗ Giải Nguyên?”
35_Cả Hầu phủ, một sự tĩnh lặng quỷ dị. Tất cả đều cảnh tượng hoang đường mắt. Nha rải tiền mừng ở cửa, cứng đờ, mặt mày trắng bệch, còn chút huyết sắc. Trung Dũng Hầu phủ cửa tràn ngập sắc đỏ, màu đỏ của pháo hoa, màu đỏ của pháo tre, nổ tung khắp nơi.
“Ngươi, ngươi ai thi đỗ Giải Nguyên? Ngươi nữa!” Bùi thị tim đập thình thịch, vội vàng hỏi. Quan sai thấy sắc mặt , lòng đập thình thịch. “Lục Diễn Thư, Lục công tử đó!”
Quan sai vội vàng lật tờ báo hỉ, đó là ba chữ Lục Diễn Thư. “Quý phủ, công tử tên gì?” Quan sai thấy sắc mặt khó coi, đột nhiên, một cục diện khó tưởng tượng nổi xuất hiện.
C.h.ế.t tiệt, báo sai chứ?? Trời ơi, pháo tre pháo hoa, cả thành đều náo loạn cả , thể sai chứ??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-156-bao-hy-nham.html.]
“ sai , tất cả đều sai !” Lão Thái Thái kêu lên một tiếng ai oán, mắt hoa lên, ngã vật xuống đất. “Lục Diễn Thư, con cháu Hầu phủ??” Quan sai hỏi.
Đăng Chi mồ hôi đầm đìa chạy tới. “Ôi chao, sai , sai . Lục Diễn Thư, là đích tử cũ của Hầu phủ. Sau Hầu phủ đuổi khỏi nhà, hiện đang sống ở một con hẻm khác…” Đăng Chi cũng ngờ, xảy một chuyện lầm lẫn lớn đến .
Bùi thị mặt mày trắng bệch, run rẩy ngừng. Dường như chịu một cú sốc lớn. Nàng run rẩy đến mức gần như vững : “Cảnh Hoài nhà ? Cảnh Hoài nhà ?” Nàng níu chặt lấy quan sai.
Quan sai giật tay áo : “Hầu phu nhân, chúng chỉ báo tin top ba. Trong top ba Lục Cảnh Hoài công tử.” Quan sai ngượng ngùng gãi đầu, từng xảy chuyện như bao giờ! Báo tin vui mà báo sai chỗ, đối phương còn ăn mừng rầm rộ. Chỉ cần nghĩ thôi, cũng đủ chui xuống đất .
Quan sai vội vàng trả hồng bao cho Bùi thị: “Phu nhân, đây là một sự hiểu lầm. Đây là nhầm đường, mà là các kéo đây.” Quan sai cũng ngờ, gây trò lớn đến .
“Nhanh nhanh nhanh, theo tới Lục gia.” Đăng Chi liếc Hầu phủ, đôi mắt cong cong ý . “Ngươi cũng tính là nhầm, vốn dĩ công tử nhà , là của Hầu phủ. Chỉ tiếc là… trân trọng, đuổi khỏi nhà .” Đăng Chi vẫn thường thêm dầu lửa, đ.á.n.h kẻ sa cơ. Khiến Bùi thị tức đến trợn mắt.
“Ê ê ê, rải tiền nữa?” Tiểu ăn mày ở cổng rổ tiền đồng hỏi. Nha trong lòng ấm ức: “Rải rải rải, rải tiền gì? Đi , tránh mấy đứa ăn mày…” “Đứng chắn cổng lớn gì? Làm ô uế mặt mũi Hầu phủ.” Tiểu ăn mày tức đến c.h.ử.i bới. “Sao thế? Thiếu gia nhà các ngươi thi đỗ Giải Nguyên, thì đổ cho ? Là chính các ngươi sáng mắt, đuổi khỏi nhà , ôi ôi ôi, cái phú quý ngút trời , chẳng liên quan gì đến Hầu phủ nữa .” Ăn mày chạy nháy mắt hiệu. Khiến trong Hầu phủ mặt mày xanh mét.
Đăng Chi mặt mày hòa nhã : “Cả nhà hãy đến Lục gia xin lộc , phu nhân chuẩn bạc tiền, để cùng chung vui. Lại còn bánh hỉ, nhớ đến sớm một chút.” “Bảo đảm đủ dùng.” Đăng Chi liếc Hầu phủ một cái, dẫn quan sai cùng dân chúng vây xem nghênh ngang bỏ .
Trước cổng Trung Dũng Hầu phủ một màu đỏ rực khắp nơi, vui bao nhiêu, giờ khắc đau lòng bấy nhiêu. Bùi thị giờ cũng hiểu, rốt cuộc là sai ở chỗ nào. Chỉ thấy Lục công tử, liền dẫn cửa.
“Hầu gia ?” Bùi thị nhớ đến hôm nay một chuyện đại hổ, cả thành đều , trong lòng liền hoảng sợ vô cùng. “Hầu gia, đang vội vàng trở về …” Bùi thị lòng nơm nớp lo sợ, hôm nay, mất mặt lớn . Chỉ sợ Hầu gia sẽ nổi trận lôi đình.
Giờ phút quan sai dẫn đến Lục gia, quan sai đối chiếu tên ba , mới dám báo tin vui. “Cuối cùng cũng báo đúng , ôi chao, hôm nay đúng là một chuyện lầm lẫn lớn…” “Cung hỉ phu nhân, hạ hỉ phu nhân, trưởng tử quý phủ đoạt Giải Nguyên…”
Quan sai bóp bóp hồng bao, vị Hứa phu nhân thật là rộng lượng, bên trong là ngân phiếu. Ngay đó nụ càng thêm chân thành mấy phần. “Phu nhân khổ tận cam lai, phu nhân sẽ hưởng vô tận phúc về .”
Những ăn mày xếp hàng nhận tiền mừng ở cửa, thấy mấy rổ tiền đồng lớn, mấy rổ bánh hỉ lớn, vui mừng đến mức cứ thế dập đầu. “Phu nhân rộng lượng, phu nhân phúc, là Hầu phủ phúc đó…” Hứa thị lau lau nước mắt, đây đều là những gì con trai nàng đáng nhận, là xứng đáng.
Mèo Dịch Truyện
“Nói thì, tất cả những chuyện , đều là do đường gặp một đứa bé…” Quan sai ngượng ngùng . “Đứa bé buộc hai chỏm tóc nhỏ, mặc một bộ váy đỏ, đầu còn hai cái chuông nhỏ.” “Chỉ về hướng Trung Dũng Hầu phủ, đó là trưởng tử của Hầu phủ…” “Thế nên, mới nhầm đường, báo sai tin mừng.” Hắn đây từng Trung Dũng Hầu nuôi ngoại thất, đuổi đích tử chính thất khỏi nhà. đó là Lục Diễn Thư.
Hứa thị ngẩn , trong đầu, chợt hiện lên bóng dáng của Lục Triều Triều!