Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 170:--- Thánh nữ đại dưa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:57
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Viễn Trạch gần đây về phủ, vất vả cho ngươi . Lão sẽ khuyên nhủ thêm...” Lão thái thái gật đầu. “Cũng đừng quá mệt mỏi, ngày mai là tiệc thọ của Trấn Quốc Công phủ, tuyệt đối trễ giờ.”

 

Bùi thị mỉm đáp lời.

 

Chờ tiễn lão thái thái , Bùi thị bước Phật đường.

 

Nha đóng cửa lớn , trong phòng tức thì trở nên u ám.

 

Cao tăng lén lút nắm lấy lòng bàn tay Bùi thị: “Kiều Kiều, chiêu của nàng thật cao minh! Gia đình chúng cuối cùng cũng thể an an ở bên .”

 

Bàn tay thô ráp của nam nhân vuốt ve gò má Bùi thị.

 

Gò má Bùi thị tê dại.

 

Nàng hận Lục Viễn Trạch, khi cưới nàng cửa, đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt. Giờ đây, còn mười bữa nửa tháng về phủ, ngủ bên ngoài.

 

Khiến nàng trở thành trò .

 

Trong lòng nàng mang tâm lý báo thù, đưa nam nhân phủ.

 

Hai lén lút hoan lạc Phật, chỉ cách lão thái thái một bức tường.

 

Trời tờ mờ sáng, Bùi thị đau nhức.

 

Nàng gắng gượng đôi chân mềm nhũn dậy: “Ngươi mau thu xếp , đừng để khác phát hiện điều bất thường.”

 

Nàng cho lui nha , tự trở về chủ viện.

 

Lục Cảnh Hoài trong viện.

 

“Mẫu , từ về?” Ánh mắt Lục Cảnh Hoài mang theo sự dò xét, tầm dừng vành tai nàng, tựa như lưỡi d.a.o sắc bén.

 

Tâm Bùi thị thót , nàng cố trấn áp sự hoảng loạn trong lòng.

 

“Tổ mẫu con bảo đến Đức Thiện Đường cầu phúc tụng kinh. Tụng suốt đêm, giờ mới về.” Bùi thị buông tay đang xoa eo xuống.

 

Nàng Lục Cảnh Hoài cực kỳ phản đối nam nhân .

 

Tuyệt đối cho phép nàng dây dưa với nam nhân đó.

 

Bùi thị cố ý tránh mặt , đến nay từng thấy mặt cao tăng.

 

Lục Cảnh Hoài thu ánh mắt , chỉ là đáy mắt vẫn ẩn chứa vài phần hoài nghi.

 

“Hoài ca nhi, gần đây con vẻ lạnh nhạt với Vân Cẩm nhiều lắm ?” Bùi thị khẽ hỏi.

 

“Cha Khương là quan nhị phẩm, ích cho tiền đồ của con, con cũng nên dỗ dành Vân Cẩm đôi chút. Vân Cẩm lòng với con, dỗ dành nàng . Con đừng, cả ngày theo Kính Lê Thánh Nữ... Khương gia sẽ bất mãn.”

 

Vốn dĩ Lục Cảnh Hoài từng đoạt Giải Nguyên, còn thua Lục Nghiễn Thư, khiến Khương gia ý kiến.

 

Lục Cảnh Hoài cau mày: “Khương Vân Cẩm than phiền với ?”

 

“Hừ, gì hơn là thấy Lục Nghiễn Thư tiền đồ, nên hối hận thôi...” Lục Cảnh Hoài trong lòng lạnh.

 

“Nương cần lo lắng, Khương Vân Cẩm là nữ nhân của con, trừ việc gả cho con, nàng còn lựa chọn nào khác.” Lục Cảnh Hoài ngữ khí cợt nhả, khá khinh thường.

 

“Con chú ý sức khỏe, thi Hội nhất định bệnh nữa. Nương còn chờ con tham gia Điện Thí, giành về Tam Giáp đầu bảng.”

 

“Bằng , chỗ cha con cũng khó mà ăn .” Bùi thị khẩn thiết khuyên nhủ.

 

“Địa vị của nương thật khó xử, Cảnh Hoài, con cố gắng, thể thua con của Hứa thị.” Bùi thị ngấm ngầm so bì với Hứa thị.

 

Nàng , thua Hứa thị.

 

Lục Cảnh Hoài khẽ đáp: “Hôm nay con sẽ cùng nương dự tiệc thọ của Trấn Quốc Công phủ.”

 

Trấn Quốc Công phủ địa vị siêu nhiên, Kính Lê Thánh Nữ cũng sẽ đến.

 

Bùi thị tắm rửa xong, liền dẫn Lục Cảnh Hoài và Lục Cảnh Dao ngoài.

 

Họ đến nơi, ngoài cổng Trấn Quốc Công phủ đậu đầy xe ngựa.

 

Lục Triều Triều đang cưỡi ch.ó hỏi giữ cửa: “Cún của đậu ở ?”

 

Người giữ cửa mặt mày ngơ ngác: “Cún của ngài, tính là thú cưng? Hay là vật cưỡi đây?”

 

Lục Triều Triều gãi đầu, Ngọc Thư đến mức thẳng lưng , vội vàng bế Truy Phong về xe ngựa.

 

“Truy Phong mập mạp vạm vỡ như , cẩn thận g.i.ế.c thịt mất.”

 

Lục Triều Triều vỗ vỗ bụng: [Luôn cảm thấy Ngọc Thư đang ám chỉ .]

 

Hứa thị suýt chút nữa bật thành tiếng.

 

Hứa thị xuống xe ngựa, Dung Triệt đích đón nàng.

 

Gò má Hứa thị ửng hồng.

 

“Hôm nay ít cô nương đến vì đó...” Hứa thị trêu ghẹo.

 

Dung Triệt liếc nàng một cái: “Lòng chủ, đến vì cũng vô dụng.”

 

Hứa thị...

 

Hứa thị trong, liền thu hút vô ánh mắt.

 

“Bái kiến Chiêu Dương Công chúa.” Mọi đều hành đại lễ với Lục Triều Triều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-170-thanh-nu-dai-dua.html.]

Sau khi dậy, ánh mắt vòng Dung Triệt và Hứa thị.

 

Kỳ lạ, Trấn Quốc Tướng quân đối với nữ nhân xưa nay hề sắc mặt .

 

Sao mặt Hứa thị ân cần như ?

 

Lão thái thái nhà họ Dung mật kéo Hứa thị: “Vân Nương là ân nhân của đó, các ngươi chậm trễ nàng.” Lão thái thái tức thì Hứa thị nở mày nở mặt.

 

Mọi chợt hiểu , hóa là vì Hứa thị cứu lão thái thái.

 

Hứa thị giữa một đám mệnh phụ, tủm tỉm.

 

“Hứa phu nhân thật phúc, trưởng tử đỗ Giải Nguyên, e rằng Trạng nguyên cũng thành vấn đề.”

 

Hứa thị khiêm tốn lắc đầu, chỉ chuyện định, thể .

 

“Ôi chao, Khương cô nương cũng chẳng hối hận .”

 

Hứa thị thản nhiên : “Chỉ là con cái vô duyên mà thôi.”

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Triều Triều mềm mại ngọt ngào : “Nàng mệnh mỏng vô phúc mà thôi...” Mọi kinh ngạc sự thẳng thắn của Chiêu Dương Công chúa.

 

“Trẻ con vô tri, trẻ con vô tri.” Lão thái thái ha hả, nàng thích cái miệng của Triều Triều.

 

Dựa tuổi nhỏ, c.h.ế.t cũng đền mạng.

 

Khương phu nhân sắc mặt cứng , chỉ cúi đầu uống .

 

Khương Vân Cẩm ở nhà thêu giá y chờ gả, hề ngoài.

 

Khương phu nhân chỉ hận Lục Cảnh Hoài tranh khí, thua ai cũng , nhưng thể thua Lục Nghiễn Thư! Lúc mặt ngoài hì hì, trong lòng thì nguyền rủa.

 

Nhìn thấy nụ mặt Hứa thị, đặc biệt chướng mắt.

 

Mà cái thứ Bùi thị lên mặt bàn , hôm nay đến y phục cũng là đồ cũ.

 

Khương phu nhân càng nghĩ càng tức giận, Khương gia đem tất cả gia tài đ.á.n.h cược Lục Cảnh Hoài, thua trắng tay, chỉ nghĩ thôi cũng hộc máu.

 

Tất cả tư sản của nàng đều đổ đó.

 

Lục Triều Triều bên cạnh mẫu , thấy Khương phu nhân kiên nhẫn với Bùi thị, lén : [Hai nhà còn kết , hiềm khích .]

 

[E rằng khi kết , sẽ còn nhiều chuyện để náo loạn.]

 

[Ôi chao, Khương Vân Cẩm vì Trạng Nguyên phu nhân, vứt bỏ đại ca, gả cho Lục Cảnh Hoài. Nàng , Lục Cảnh Hoài đạo văn của đại ca...]

 

[Hắc hắc, đợi đại ca đỗ Trạng Nguyên, Khương Vân Cẩm sẽ tức đến c.h.ế.t mất...]

 

Yến tiệc.

 

Mọi lượt chỗ, Hứa thị phận cáo mệnh, bên cạnh đều là những vị khách quý địa vị.

 

“Bùi phu nhân, thể đây. Người a, xuất tiểu môn tiểu hộ, hiểu quy củ thế gia. Mỗi chỗ , đều sắp xếp theo quy củ đó.” Trưởng công chúa bế một cặp nhi nữ, Bùi thị.

 

“Con cái Hứa phu nhân tranh khí, giành cáo mệnh cho nàng. Nàng dĩ nhiên bàn chủ.”

 

“Người a, vẫn là nên ở bàn cạnh cửa .”

 

Mặt Bùi thị tái xanh, trong lòng vô cùng nhục nhã.

 

Còn Lục Triều Triều, thấy Lục Cảnh Hoài rời chỗ, nàng nhân lúc Hứa thị để ý, cũng lén lút rời bàn.

 

Ngọc Thư vội vàng theo nàng.

 

“Suỵt... dẫn ngươi hóng chuyện lớn.” Đôi mắt Lục Triều Triều tựa như tinh hà chảy trôi, rực rỡ chói mắt.

 

Ngọc Thư lập tức ngậm miệng.

 

Đây chính là sức mạnh của chuyện bát quái.

 

Hai khom lưng theo Lục Cảnh Hoài.

 

Lục Cảnh Hoài hôm nay ăn mặc đặc biệt thanh tú tuấn lãng, tránh né thị tòng, một mạch hậu viện Trấn Quốc Công phủ.

 

“Nô tỳ , Kính Lê Thánh Nữ chút say, đang nghỉ ngơi ở hậu viện.”

 

“Không sẽ để đắc thủ chứ?” Ngọc Thư kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

“Hắn dám tay với Kính Lê Thánh Nữ?”

 

Thật là, thảo nào thờ ơ với Khương Vân Cẩm.

 

Lục Triều Triều hắc hắc , tay??

 

Buồn quá, e rằng đó sẽ là cơn ác mộng cả đời của Lục Cảnh Hoài!

 

Lục Cảnh Hoài đoạn thời gian , nghĩ đến khá quen thuộc với Kính Lê Thánh Nữ. Hắn dùng tín vật Thánh Nữ ban cho, đuổi các thị nữ .

 

Cảnh giác trái , bước trong phòng.

 

Tim Ngọc Thư thót lên tận cổ họng.

 

Lục Triều Triều chân ngắn, chỉ thể bò ở khe cửa trộm.

 

Quả nhiên, Kính Lê Thánh Nữ mặt mày đỏ bừng ngả giường, lộ vài phần say.

 

“Thánh Nữ, đến ...”

 

 

Loading...