Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 182:--- Trời cũng sập rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:09
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa thị giận đến mức đầu nổ tung. Song, nàng rụt cổ, chân trần đất, bà đau lòng vô cùng. Đăng Chi vội vàng lấy chăn gấm bọc lấy nàng, ôm lòng.

 

“Tiểu thư , suýt chút nữa dọa phu nhân sợ mất hồn phách …”

 

“Lần tuyệt đối hành động như nữa.”

 

Đăng Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ mờ mịt, khỏi thở dài. Một đứa trẻ mới hai tuổi, vẫn còn hiểu chuyện. Hứa thị đưa tay chạm khuôn mặt nhỏ của nàng, lạnh toát, trong mắt lộ rõ vẻ đau lòng.

 

“Thôi , tháng học , cũng còn vui vẻ bao lâu nữa.”

 

Lục Triều Triều đột nhiên mở to mắt.

 

【Cái gì? Hung tin ập đến!!】 Mắt Lục Triều Triều trợn tròn xoe.

 

Hứa thị thấy nàng ngơ ngác đáng yêu, khỏi bật : “Hai ngày Bệ hạ cho gọi cung, rằng con thông minh lanh lợi, nên học sớm. Các Hoàng tử thường ba tuổi khai sáng, con hai tuổi nhập học, cũng là quá sớm.”

 

Hứa thị đoán, lẽ vì năng lực nghịch thiên của Triều Triều, Bệ hạ sợ nàng nuôi dưỡng sai lệch tính cách.

 

Muốn khai sáng sớm, để nàng hiểu đạo lý, việc.

 

, cả gia đình Lục Viễn Trạch , đều là những kẻ “thượng lương bất chính hạ lương oai” ( cong vẹo).

 

Triều Triều cứ nhàn rỗi, ngày nào cũng cưỡi chó, khắp nơi hóng chuyện, bà cũng sợ ảnh hưởng đến nàng.

 

Hơn nữa, Triều Triều giữ một phần ký ức tiền kiếp, nhưng mơ hồ, nhớ rõ.

 

Luôn luôn là bộ dạng nửa hiểu nửa , mơ màng vô tri.

 

Hứa thị cảm thấy…

 

Sớm học cũng .

 

Tránh để thành kẻ cuồng loạn ngoài vòng pháp luật.

 

Lục Triều Triều cũng ngờ, nàng chỉ là xem nương ngủ , hung tin thế .

 

“Đi học?”

 

Ôi, mới hai tuổi thôi đó!!

 

Trời đất sụp đổ .

 

Một đại năng thượng cổ sở hữu bảy vị tử thần linh, giờ phút , trời đất sụp đổ.

 

Lục Triều Triều bĩu môi, nước mắt sắp kìm .

 

“Nương, con học, huhuhu, con vẫn là một bảo bảo mà…”

 

“Nương, con sẽ bao giờ ăn trộm đùi gà nữa. Không học ?” Lục Triều Triều cẩn thận kéo vạt áo mẫu .

 

“Đi học sẽ gặp nương , Triều Triều sẽ nhớ nương…” Một rổ lời cần tiền, lắp bắp dỗ dành Hứa thị.

 

“Triều Triều, sách là chuyện .”

 

Nếu Triều Triều chỉ là một bình thường, vài chữ cũng .

 

nàng sở hữu sức mạnh quá lớn, tuyệt đối sai nửa bước.

 

Hơn nữa…

 

Hứa thị chép chép miệng, bà thật sự thể chịu đựng cảnh Triều Triều mù chữ nữa!

 

“Bệ hạ mở một lớp học nhỏ, bên trong đều là trẻ con bảy tuổi. Có lẽ, con sẽ kết giao những bạn ?” Triều Triều hai tuổi, đến giờ vẫn một bạn nào.

 

Hứa thị suy nghĩ kỹ, bên cạnh nàng lớn, một ai cùng tuổi.

 

Lục Triều Triều chớp chớp mắt: “Vì cần bạn bè?”

 

“Kẻ mạnh, cần bạn bè.”

 

【Kẻ mạnh, định sẵn là cô độc.】 Lục Triều Triều hết sức khó hiểu.

 

Hứa thị nghẹn lời.

 

“Kẻ yếu hợp sức để giữ ấm, kẻ mạnh đơn độc độc hành.” Lục Triều Triều khẽ phất tay.

 

“Hơn nữa, bạn bè!” Lục Triều Triều ngẩng cằm.

 

“Ta kết bạn với họ, họ chỉ thủ hạ của !”

 

Hứa thị thở dài, hình như lý.

 

“Bạn bè thì thôi , nhưng chuyện học, thể tránh .” Hứa thị quả quyết, chuyện học hành gì để bàn cãi.

 

Lục Triều Triều ủ rũ cụp đầu.

 

Giống như quả cà tím sương giá đ.á.n.h cho héo úa.

 

Hứa thị đành lòng, nhưng cũng chẳng .

 

Đăng Chi ôm Lục Triều Triều về tẩm thất, tiểu gia hỏa lời nào, sấp giường vẻ mặt ủ rũ.

 

“Tiểu tiểu thư, khi nô tỳ còn nhỏ, nhà nghèo, học chữ cũng , thể sách là chuyện .” Ngọc Thư cẩn thận khuyên nhủ.

 

“Sau nô tỳ bán nô, lúc ở Hứa gia, võ công của nô tỳ xuất chúng nhất, nhưng vì nô tỳ chữ. Đại lão gia liền chọn nô tỳ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-182-troi-cung-sap-roi.html.]

 

Ngọc Thư khẽ.

 

“Ở nhà dân nghèo, nếu chữ, đó đều là chuyện vẻ vang, mặt mũi.” Ngọc Thư khuyên vài câu.

 

trong lòng cũng hiểu, tiểu tiểu thư mới hai tuổi, hiểu đạo lý lớn lao. Chỉ sợ sẽ buồn bã một thời gian.

 

Ngọc Thư đắp chăn kỹ càng cho nàng, nhẹ nhàng lui ngoài.

 

Lục Triều Triều phồng đôi má mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn sấp giường ép đến biến dạng.

 

Nàng lén lút trượt xuống giường, vụng về tự mặc quần áo.

 

Còn tự đội chiếc mũ dày và đeo đôi găng tay nhỏ.

 

Chật vật giày tất xong, tìm một chiếc túi nhỏ, cho quần áo , bĩu môi.

 

“Hừ, ngoài lang bạt, khắp chân trời góc bể!”

 

“Ta tự nuôi sống , nhặt ve chai.” Đứa bé hai tuổi giận dỗi đòi lang bạt.

 

Trước khi , nàng còn quên mang theo bình sữa của .

 

Tiểu gia hỏa nhân lúc đang ngủ say, vung một đạo linh khí, Ngọc Thư liền mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Nàng đạp lên ghế, mở cửa lớn.

 

Lúc là đêm khuya.

 

Nàng lén lút sờ đến cổng lớn: “Truy Phong, , chúng cùng lang bạt chân trời góc bể.” Nàng rón rén cởi dây thừng, dắt Truy Phong chui qua lỗ chó.

 

Mèo Dịch Truyện

Trong đêm.

 

Không ai , Chiêu Dương Công chúa bỏ nhà , lang bạt khắp nơi.

 

“Mùi vị của tự do…” Nàng dang hai tay, lưng đeo một cái túi nhỏ.

 

Vừa khỏi cửa.

 

Rầm.

 

Liền ngã dúi dụi.

 

Tiểu gia hỏa lấm la lấm lét trái , vỗ vỗ bụi , giả bộ như chuyện gì xảy , vẻ mặt bình tĩnh.

 

Nàng dắt ch.ó lang thang phố.

 

“Chúng ngủ cầu ?” Nàng chỉ đầu cầu.

 

Dưới cầu vòm thể che gió che mưa.

 

Tiểu gia hỏa đến gần, liền thấy đầu cầu mấy tên ăn mày. Các ăn mày đầy rách rưới, bốc mùi hôi thối, tóc bẩn thành một búi.

 

Thấy một đứa trẻ đến, các ăn mày đều thẳng dậy.

 

“Đứa trẻ nhà ai thế? Đi , đây nơi con nên đến.” Các ăn mày thấy nàng ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi trắng trẻo, liền đoán là đứa trẻ nhà ai lạc.

 

Lục Triều Triều giọng non nớt : “Ta cũng ăn mày!”

 

“Ta lang bạt chân trời góc bể!”

 

Mấy tên ăn mày suýt chút nữa bật : “Mau về nhà , sướng trong phúc phúc. Nhà ai đứa trẻ nửa đêm chạy ngoài!”

 

Lục Triều Triều thèm để ý đến bọn họ.

 

Nàng để Truy Phong đất, nàng bộ lông dày của Truy Phong.

 

Lại lấy một tấm chăn mỏng nhỏ, đắp kín mít cho .

 

Trong lòng còn ôm một bình sữa giữ nhiệt, bên trong chứa đầy nước nóng.

 

Mấy tên ăn mày đến ngây : “Con bé còn chuẩn sẵn ??”

 

Lục Triều Triều cuộn thành một cục, giọng non nớt mềm mại, khiến ngay cả mấy tên ăn mày cũng đành lòng đuổi nàng .

 

Đợi Lục Triều Triều ngủ say.

 

“Canh chừng cho nó, kẻo bắt mất.” Một tên ăn mày què chân phất phất tay.

 

Mấy đổi chỗ, chặn Lục Triều Triều ở hai bên, sợ bế .

 

“Gan lớn thật, xuống là ngủ ngay.”

 

“Chắc là tiểu thư nhà ai, lén chạy ngoài lang bạt . Con bé , ngoan ngoãn mà cũng khá phản nghịch nhỉ?”

 

Mấy tên ăn mày lầm bầm.

 

Phản nghịch thật sớm.

 

Lục Triều Triều ngủ một giấc đến sáng bảnh mắt, hề

 

Cả Lục phủ đều vì chuyện nàng lang bạt mà sợ mất hồn phách.

 

Không ai , vì đứa bé hai tuổi bỏ nhà , cả kinh thành đều sắp phát điên.

 

 

Loading...