Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 21:--- Đại ca tự sát ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:00
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều sấp lưng tam ca. Lục Nguyên Tiêu rõ vị trí tuần tra của hạ nhân trong phủ, liền cõng Lục Triều Triều luồn lách qua các lối.

 

Khi sắp bước khỏi nội môn. Lục Triều Triều bỗng nhiên thẳng dậy.

 

“Triều Triều đừng động đậy, cẩn thận kẻo ngã.” Lục Nguyên Tiêu giật , thẳng dậy suýt chút nữa thì ngã.

 

Lục Triều Triều hít hít mũi.

 

“A…” Nàng chỉ chỉ vườn bên .

 

Nơi vị trí hẻo lánh, tuần tra cực ít. Coi như là nội viện hẻo lánh nhất của Trung Dũng Hầu phủ.

 

Lục Nguyên Tiêu ngẩn , vô thức hạ thấp giọng: “Đây… là Minh Đức Uyển.”

 

“Là viện của đại ca.”

 

“Sau khi đại ca gặp chuyện, y liền độc cư trong viện tịnh dưỡng. Đuổi tất cả nha trong viện , cũng cho phép ai chăm sóc, viện hoang tàn nhiều.” Khi y chào đời, đại ca gặp chuyện .

 

Năm đó, y thường xuyên nhắc đến đại ca tài hoa ngời ngời.

 

“Đây là cấm địa trong phủ, đại ca sẽ tức giận. Cha nương cũng dám đến quấy rầy .” Tổ mẫu càng cho phép nhắc đến .

 

“Sau khi đại ca tàn tật, tính tình cực kỳ nóng nảy.” Bên ngoài cũng bắt đầu lan truyền tin đồn, đại ca tàn tật phát điên.

 

Lục Nguyên Tiêu chút sợ .

 

Lục Triều Triều mặt lộ vài phần lo lắng, thẳng thắn chỉ cổng Minh Đức Uyển.

 

【Có mùi máu, mùi máu, mau xem đại ca!】 Lục Triều Triều chỉ cánh cổng, trong lòng tràn đầy lo lắng.

 

Trong nguyên tác, sự bi t.h.ả.m của Lục gia đều chỉ nhắc qua loa. khi thực sự trải nghiệm, mới phát hiện sự tuyệt vọng trong đó.

 

Lục Nguyên Tiêu giật run rẩy, y chút thần kỳ.

 

Trong lòng lo lắng đại ca, cũng chẳng quản sợ hãi, lập tức liền đẩy cửa Minh Đức Uyển.

 

Cửa Minh Đức Uyển đóng chặt, y gõ cửa rầm rầm, trong viện cũng chút phản ứng nào.

 

“Không , đại ca cho phép hầu hạ, tiểu tư trong viện đều đuổi .” Nghe , bên cạnh chỉ giữ một tiểu tư hầu hạ cận.

 

Việc quét dọn trong viện, đều là hạ nhân lén lút ban đêm. Trời sáng liền rời .

 

Lục Triều Triều thầm nghĩ, đại ca nản lòng thoái chí, tự nhốt .

 

Giờ phút , ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong khí càng lúc càng nồng, Lục Triều Triều sốt ruột.

 

Nàng nhấc ngón tay nhỏ chỉ chỉ chân tường, Lục Nguyên Tiêu trợn tròn mắt: “Chui chui chui lỗ chó?”

 

“Không , kẻ sĩ thể c.h.ế.t chứ thể nhục! Người sách thể chui lỗ ch.ó chứ?!”

 

…………

 

Chốc lát .

 

Lục Nguyên Tiêu sấp trong lỗ chó, lầm bầm chui: “Lỗ ch.ó của sách, thể gọi là lỗ ch.ó chứ? Ngày mai dán một cái biển ‘Trạng Nguyên Động’ mới .”

 

Lục Nguyên Tiêu đầu đầy cỏ dại, kéo khỏi lỗ chó.

 

“Muội bò chậm quá.” Y ôm lòng.

 

Rồi thẳng tắp lao về phía nội viện.

 

Trong viện hoang tàn một mảng, khắp nơi đều toát vẻ c.h.ế.t chóc.

 

Từng đãi ngộ cao hơn tất cả trong phủ, giờ đây… trở thành cấm kỵ.

 

Lục Triều Triều chỉ trái, Lục Nguyên Tiêu liền chút do dự lao về phía bên trái.

 

Tiểu béo chạy mồ hôi đầm đìa.

 

Đến gần cánh cửa đó, ngay cả y cũng ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Lục Nguyên Tiêu giật thót tim, cách mấy cánh cổng viện, Triều Triều ngửi thấy mùi m.á.u tanh chứ??? Chuyện cũng quá mức hoang đường !!

 

Rầm!!

 

Lục Nguyên Tiêu mạnh mẽ đẩy tung cánh cửa lớn, mùi m.á.u tanh nồng nặc ập thẳng mặt.

 

“Ọe…” Vừa ngửi thấy mùi máu, Lục Nguyên Tiêu liền buồn nôn khan một tiếng. Ngay đó, cảnh tượng mắt khiến y đỏ hoe mắt, lạnh toát.

 

Đập mắt, tất thảy đều là một mảng đỏ rực của máu.

Mèo Dịch Truyện

 

Đỏ đến chói mắt, từng mảng lớn.

 

“Đại ca!!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-21-dai-ca-tu-sat.html.]

Từng vệt m.á.u đặc quánh, từ nam nhân giường, chảy dài xuống tận chân.

 

Chân của Lục Nguyên Tiêu, trực tiếp dẫm lên máu, để hai hàng dấu chân.

 

Tiểu thiếu niên sợ hãi run rẩy, bàn tay đang cõng Lục Triều Triều cũng run lên.

 

Nam nhân áo xanh giường nhắm mắt, cổ tay rũ xuống mép giường, m.á.u tươi đang tí tách nhỏ giọt.

 

“Đại ca, tự vẫn !” Lục Nguyên Tiêu gần như thốt nên lời, mềm nhũn, gần như loạng choạng bước về phía đại ca.

 

“Đại ca đại ca… hu hu hu, nương!! Cha nương! Mau đến đây! Mau đến đây!!” Lục Nguyên Tiêu từng thấy cảnh tượng , lảo đảo xông tới.

 

Y đưa tay sờ sờ đại ca, đại ca lạnh buốt, y run rẩy thành hình.

 

Ngay cả Lục Triều Triều cũng cảnh tượng cho hoảng sợ.

 

Chàng thanh niên giường mày mắt như vẽ, tựa tiên nhân hạ phàm. mặt đầy vẻ quyết tử, chút sinh khí. Y dù còn sống, nhưng tâm c.h.ế.t từ lâu.

 

Từ trời rơi xuống bùn lầy, bất cứ ai cũng khó mà chấp nhận sự sa sút lớn đến .

 

【Đồ ngốc, mau lấy khăn tay, bịt chặt cổ tay !】 Lục Triều Triều sốt ruột kêu gào.

 

Lục Nguyên Tiêu đặt nàng lên giường, run , vội vàng quấn khăn tay cổ tay.

 

“Đại ca, đại ca, đừng c.h.ế.t mà. Huynh c.h.ế.t chúng đây? Đại ca sợ quá… nương mau về , hu hu hu…” Y c.h.ế.t điếng quấn chặt cổ tay.

 

“Đồ đáng c.h.ế.t, tiểu tư ?” Lục Nguyên Tiêu mắt đỏ ngầu.

 

Mẫu sợ đại ca nghĩ quẩn, nên để một tiểu tư cận bên cạnh.

 

Giờ phút , trong tay đại ca đang nắm chặt một mảnh sứ vỡ, mảnh sứ dính đầy m.á.u đặc.

 

“Tam ca, tam ca đừng c.h.ế.t… c.h.ế.t , ai sẽ giúp nương, giúp chúng đây!” Lục Nguyên Tiêu thét lên.

 

Lục Triều Triều lén lút liếc y một cái, liền ngậm ngón tay miệng, c.ắ.n mạnh một cái!

 

Nàng mang công đức, linh khí trợ giúp, m.á.u của nàng là thần d.ư.ợ.c cũng quá lời.

 

c.ắ.n xuống…

 

Nàng ngây nước bọt ngón tay, mặt đần thối.

 

Ồ, quên mất mọc răng.

 

Nàng đành khẽ lướt ngón tay mảnh sứ, đau đến nhe răng trợn mắt.

 

Một giọt m.á.u tươi trào , thậm chí còn mang theo ánh kim quang nhỏ vụn.

 

Trực tiếp nhét miệng đại ca.

 

Một chút cũng lãng phí.

 

Máu của nàng quý giá lắm.

 

Giờ phút , trời đất gió mây cuồn cuộn, một vệt kim quang lớn từ chân trời rò rỉ . Kim quang rải khắp mặt đất, cây cối điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt, muôn hoa nở rộ khắp thành.

 

5_Bách tính lũ lượt khỏi nhà, thấy cảnh tượng thần kỳ , khỏi quỳ xuống bái lạy.

 

Sắc mặt trắng bệch của đại ca, thể thấy bằng mắt thường, bắt đầu hồng hào trở .

 

Lục Triều Triều lấy ngón tay , lén lút lau nước bọt lên đại ca.

 

Như chuyện gì, thu hồi ngón tay mũm mĩm.

 

“Hu hu, đại ca c.h.ế.t , ai sẽ bảo vệ nương đây? Cha nuôi ngoại thất, nương sẽ tức c.h.ế.t mất.” Lục Nguyên Tiêu nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Lục Diễn Thư từ từ mở mắt, liền thấy câu .

 

【Hút m.á.u của , Diêm Vương cũng dám thu , hì hì… Diêm Vương đích đưa về đó.】 Tiểu Triều Triều lén lút lẩm bẩm.

 

Trong nguyên tác, tự vẫn của Lục Diễn Thư thái y cứu sống. cũng để những vết thương nặng hơn.

 

Lục Nguyên Tiêu chân thành, căn bản chú ý đến câu .

 

Lục Diễn Thư chỉ cảm thấy trong cổ họng một luồng tanh mùi máu, nhưng mùi tanh cực kỳ nhạt, ngược còn mang theo mùi cỏ non thoang thoảng, dường như…

 

Mang theo sinh cơ và sức mạnh vô tận.

 

Rõ ràng, y cảm thấy m.á.u đang chảy mất, rõ ràng y cảm thấy thở dần yếu , nhưng giờ đây…

 

Cổ tay khẽ động.

 

Một luồng ấm từ xuống , ngay cả đôi chân lâu cảm giác, cũng mơ hồ ngứa ngáy vài phần.

 

Ngay cả cổ tay cũng còn đau nữa ??!

 

 

Loading...