Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 226:--- Dày Vò ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:18
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi thị đẩy đàn ông trọc đầu cửa. “Mặc cho chỉnh tề áo cà sa của ngươi! Nếu để khác phát hiện, ai cũng chẳng lợi lộc gì!” Bùi thị liếc xung quanh, đích buộc áo cà sa cho đàn ông. Người đàn ông nàng với vẻ bất cần. “Phát hiện thì ? Lục Viễn Trạch chẳng quản sự, trong phủ đều do nàng chủ.” “Con cái đuổi khỏi tộc phả, chỉ con trai của nàng mới kế thừa gia môn. Trong phủ , ai dám trái ý nàng?” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của Bùi thị. Bùi thị khinh miệt một tiếng. Thế nhưng, vinh quang mà nàng , là thứ ! Nàng Hứa thị t.h.ả.m hại mang theo con cái cút khỏi nhà, nàng thấy Hứa thị sống bằng c.h.ế.t, nàng dẫm đạp Hứa thị thật mạnh. Chứ , Hứa thị như cá gặp nước. Còn nàng, lún sâu lồng giam.
Bùi thị thấy tiếng thút thít bên tai, vẻ mặt chán ghét che giấu: “Con mụ già c.h.ế.t tiệt còn mãi? Không thể bịt miệng nàng ?” Người đàn ông trọc đầu thong thả theo . Bùi thị đến Đức Thiện Đường, còn bước đại môn ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc. Nàng dùng tay quạt gió, trong mắt đầy vẻ chán ghét. Nha ở cửa hoảng sợ hành lễ: “Lão phu nhân cứ bò đất, run rẩy, run dữ dội. Tiểu tiện khắp nơi, chắc là do lạnh…” Bùi thị sai dập tắt than lửa, tiết trời tháng Hai , lạnh thấu xương. Người trẻ tuổi còn mặc áo bông dày, huống hồ là lão thái thái bại liệt, càng sợ lạnh hơn. “Lạnh? Lạnh cái gì? Ngày nào cũng gào , chắc là hỏa khí trong quá nặng.” Bùi thị mặt lạnh như tiền. Nha cúi đầu, dám thêm lời nào. “Ngươi lui xuống , đích đến hầu hạ lão thái thái.” Bùi thị liếc một cái, nha lão thái thái đang run rẩy đất lui xuống. Người đàn ông trọc đầu thuận thế đóng cửa .
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-226-day-vo.html.]
Lão thái thái mặc y phục mỏng manh, ống quần ướt đẫm nước tiểu, chiếc quần ẩm ướt dính chặt , lạnh lẽo thấu xương. Bên ngoài tuyết lớn bay lả tả, trong phòng hề đốt than lửa, lạnh đến rợn . Lão thái thái thấy Bùi thị và đàn ông trọc đầu, thể bỗng nhiên co rụt . Ngay đó, trong mắt bùng lên sự hận ý mãnh liệt. nàng chỉ thể bò lổm ngổm đất như một con sâu già. “Đừng dùng ánh mắt đó !” Bùi thị tiến lên tát nàng một bạt tai. “Để ngươi dày vò , để ngươi dày vò !” Lão thái thái khi mới bại liệt, Lục Viễn Trạch mời mấy v.ú già, ngày đêm canh giữ nàng . Lão thái thái ban đêm hết ăn, uống, vệ sinh, hành hạ Bùi thị đến mức mặt mũi xanh xao. Mỗi sáng tối còn xoa bóp chân cho nàng , đau đến mức hai tay nàng run rẩy. Lão thái thái để dày vò nàng, cố ý tiểu tiện quần, bắt nàng rửa. Khiến Bùi thị cả ngày nuốt nổi cơm… “Bệnh lâu con hiếu thảo, con trai ngươi bao lâu đến thăm ngươi ?” Khi mới bại liệt, Lục Viễn Trạch còn ngày ngày thăm hỏi. cách mấy tháng, Lục Viễn Trạch ngay cả hỏi cũng hỏi nữa. Lão thái thái oán độc nàng. “Ngươi nghĩ là Hứa Thời Vân ? Ngươi phong hàn một trận, nàng thức trắng đêm canh bên giường, ho một tiếng là liền mang nước đến, mệt thì xoa bóp vai chân, cẩn thận từng li từng tí dỗ dành ngươi vui vẻ?” Bùi thị dùng tay tát mặt nàng . “Ta kiên nhẫn như nàng . Hèn mọn tỳ nữ cho khác.” Bùi thị khinh thường . “Hứa thị bưng phân bưng nước tiểu cho ngươi, xoa bóp vai chân, đây .” Bùi thị móng tay mới của , để ý đến tiếng rên rỉ hối hận của lão thái thái. Lão thái thái đục ngầu mắt đầy nước mắt, nàng thể hối hận chứ. Hứa thị ôn nhu, chu đáo, là con gái gia đình vọng tộc, hạ dỗ dành nàng vui vẻ. Rõ ràng từng hầu hạ khác, nhưng từng chút một học cách chăm sóc nàng. Không bao giờ bày sắc mặt khó chịu, cũng khoe khoang phận thế gia. Bản là một lão thái thái từ quê lên, sợ Hứa thị coi thường, liền luôn dùng phận bà chồng để hành hạ nàng. Hứa thị hề oán giận… Không so sánh, tổn thương. Lão thái thái hối hận bao, hận bao, tại đuổi Hứa thị cùng cháu trai cháu gái khỏi nhà chứ!! Một gia đình , tan nát. Tước vị Hầu phủ cũng mất . Lão thái thái chảy nước dãi thút thít, nếu là Hứa thị, chắc chắn sẽ hầu hạ nàng sạch sẽ tinh tươm, chăm sóc vô cùng đúng ? Bùi thị khẩy một tiếng, thấy sự hối hận trong mắt nàng , nhưng hề bận tâm. “Bây giờ bày bộ dạng gì? Ta Hứa thị, sẽ xót xa ngươi! Ta cũng tiện như nàng , ngày đêm hầu hạ ngươi.” “Ngươi nếu thực sự thương , lẽ sớm đưa về Hầu phủ, chứ nuôi bên ngoài mười tám năm. Ngươi thực sự nghĩ, sẽ ơn ngươi ?” Bùi thị lạnh lùng nàng .
“Ngươi đừng cửa, Lục Viễn Trạch đến .” “Cảnh Hoài trộm bài văn của Nghiễn Thư, Lục Viễn Trạch tức đến ngất . À , ngươi còn đúng ? Danh tiếng thiên tài của Cảnh Hoài là do trộm của Nghiễn Thư đó. Con mụ già c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, mệnh đúng là thật. Hầu phủ một thiên tài thật sự!” “Thế nhưng, ngươi chẳng phúc khí. Trời ban cho ngươi thiên tài, ngươi tự tay đuổi ngoài.” Bùi thị nàng quan tâm điều gì, cố tình chọc chỗ đau của nàng . Quả nhiên, lão thái thái nheo nhó mặt mày. Lại từng chút một bò về phía . “A! A! Độc… độc…” Độc phụ! Lão thái thái rên rỉ, tức giận nàng. nàng thể kiểm soát bản , ngay cả một từ chỉnh cũng thể thốt . “Ta tính là cái gì độc phụ? Ta độc bằng ngươi!” “Ngươi thực sự nghĩ lương thiện vô tội đến nhường nào? Ngươi còn độc hơn nhiều!” Bùi thị khạc một tiếng, nước bọt trực tiếp nhổ lên mặt nàng . Bùi thị khinh bỉ nàng . “Lão Hầu gia chinh chiến nhiều năm, theo Tiên hoàng gây dựng thiên hạ, Tiên hoàng ban thưởng mấy vị thất. Các thất trẻ tuổi kiều diễm, cầm kỳ thi họa đều tinh thông…” “Ngươi loạn, thậm chí dọa tự tử, lão Hầu gia liền đuổi các thất . Còn ngươi thì ?” “Biết từ quê , thô kệch khó coi, thể sánh bằng các thất kiều diễm.” “Lão Hầu gia thả các thất , nhưng ngươi sai rạch nát mặt họ!” Lão phu nhân sững một chút, chuyện lâu đến , nàng gần như còn nhớ rõ. “Chuyện đó thì cũng thôi .” “Ngươi còn nhớ nha cận của ?” “Nha đó, hình như họ Lý, tên Xảo Nương thì ?” Bùi thị nhập môn một năm, sớm nắm rõ chuyện trong phủ. “Ngươi kinh, thấy các phu nhân kinh thành đoan trang xinh , sợ lão Hầu gia mê hoặc, liền tự đẩy nha cận lên giường lão Hầu gia. Để nàng ngươi lôi kéo lão Hầu gia…” “Lão Hầu gia vốn ý định nạp , nhưng ngươi hạ t.h.u.ố.c , khiến sự việc thành công.” “Sau đó, lão Hầu gia thương xót Xảo Nương, cho Xảo Nương phận thất. ngươi, hối hận!!” “Ngươi thấy lão Hầu gia thương xót Xảo Nương, đối xử với Xảo Nương dịu dàng và đầy lòng trắc ẩn, khi Xảo Nương mang thai, ngươi nhốt nàng bao tải dìm xuống hộ thành hà! Một t.h.i t.h.ể hai mạng!” Bùi thị hề , đàn ông trọc đầu phía thở hổn hển, khóe mắt đỏ hoe, nắm chặt tay. Đè nén sự phẫn nộ trong lòng. “Khi đó Xảo Nương m.a.n.g t.h.a.i tám tháng, đứa bé sắp chào đời, ngươi thật độc ác bao…” “Lão Hầu gia vì chuyện mà tuyệt tình với ngươi, ngay cả Lục Vãn Ý, cũng là do ngươi chuốc say lão Hầu gia mà …” “Thời gian lâu, ngươi thật sự cho rằng lương thiện ? Ngươi thì tính là loại gì?!” Bùi thị nhéo mũi đầy vẻ ghét bỏ. “Lý Viễn Khê, còn mau vứt nàng nước đá mà tắm rửa .” Bùi thị lườm đàn ông trọc đầu một cái.