Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 239:--- Âm Sai Dương Thác ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:31
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thư Yểu tỷ tỷ, tỷ dùng bữa ?” Lục Triều Triều tay cầm đùi vịt.
Chu Thư Yểu lặng lẽ rơi lệ.
“Sao tỷ ?”
“Mừng đến phát , mừng đến phát . Vui mừng vì Bách Vịt Yến…” Chu Thư Yểu ăn hết hai bát cơm.
Lục Triều Triều miệng đầy dầu mỡ, Ngọc Thư giúp nàng lau sạch.
“Xương bàn, mang về cho Truy Phong ăn nhé.”
“Có phúc cùng hưởng.” Lục Triều Triều chỉ khúc xương gặm xong.
Ngọc Cầm liếc mắt một cái, tiếng nào. Chu Thư Yểu là thẳng tính: “Xương gặm xong, e là ch.ó cũng chẳng buồn ăn nhỉ?” Trên đó đến một mẩu thịt vụn cũng còn.
Nàng thậm chí còn c.ắ.n nát cả xương, phần dầu mỡ bên trong cũng nhai sạch sành sanh. Xương vụn khô khốc, chẳng còn chút nước nào.
Chó thấy cũng lắc đầu.
Mặt Lục Triều Triều ửng hồng.
Nàng lén liếc những mảnh xương vụn, quả nhiên chẳng thấy chút dầu mỡ nào.
“Này… mang thức ăn thừa về .”
【Vừa cũng thể ăn chút điểm tâm khuya…】
Ngọc Thư nào hiểu tâm tư của nàng, lập tức sai chuẩn một bàn Bách Vịt Yến khác, đóng gói mang về nhà.
“Truy Phong ăn quá mặn, phiền chủ tiệm hầm thanh đạm một chút là .” Ngọc Thư cẩn thận.
“Thêm chút hành lá… thơm…” Lục Triều Triều nghiêm túc .
Nói xong thấy , tiểu gia hỏa liền vẻ đắn: “Truy Phong thích ăn.”
Bà chủ lầu xanh đầu vẫn còn cài một đóa hoa, rưng rưng Chu Thư Yểu.
Tố Vân Quán là các nam ca kỹ.
Chu Thư Yểu là khách quen ở đây, nhưng nàng lòng tặc mà gan tặc, chỉ thể ngắm cho thỏa mắt.
Giờ phút , hai , đôi mắt đẫm lệ.
Hai còn kịp chuyện thì thấy khách nhân tiệm.
“Ấy? Chỗ mở tửu lầu từ khi nào ?” Có ngoài cửa tò mò hỏi.
“Đổi chủ ? Trước đây nhớ là…”
Lục Triều Triều bước đôi chân ngắn cũn chạy cửa chào hỏi: “Mau nếm thử , yến tiệc vịt ở đây siêu ngon!”
“Thật đấy, lừa …”
Lục Triều Triều dung mạo vô cùng xuất sắc, phố cũng khiến ngoái .
Giờ khắc , thấy nàng sức quảng bá, ít bước tiệm.
“Bà chủ… khụ, chủ quán, cho một bàn yến tiệc vịt.”
“Chưởng quỹ, cứ theo các món cô nương đây gọi mà dọn một bàn.”
Có lẽ Lục Triều Triều chiêu tài, tiểu gia hỏa chỉ loanh quanh ở cửa một lát, trong tiệm đón ít khách.
Bà chủ lầu xanh trợn mắt há hốc mồm.
Khách khách , tấp nập ngừng.
“Chưởng quỹ, ngây đó gì? Dọn món chứ?”
“Tiểu tư trong tửu lầu của các ngươi trông trai đấy…”
“Nhìn thôi thấy mắt …”
Các khách nhân còn nghiêm túc bình phẩm các tiểu tư trong tiệm.
Các tiểu quan ngẩn ngơ.
“Ồ ồ, đến đây, đến đây…” Bà chủ lầu xanh lặng lẽ tháo đóa hoa đầu xuống, tiến lên gọi món cho khách.
“Tửu lầu của các ngươi bày trí cũng khá đó chứ. Lần đầu thấy một tửu quán độc đáo như …” Các khách nhân đông ngó tây.
“Đồ c.h.ế.t tiệt, lão tử lừa ! Bên ngoài cứ Tố Vân Quán đắn, đây nào chỗ nào đắn?”
“Rõ ràng là một tửu lầu đoàng hoàng mà!”
Bà chủ lầu xanh cứ thế lau mồ hôi.
“Chưởng quỹ, trong tiệm còn chỗ ?” Ngoài cửa còn khách đang ngó .
Có lẽ là tâm lý đám đông.
Bên ngoài trông thấy tấp nập ngớt, các thực khách qua đường tò mò, nhao nhao xếp hàng ở cửa.
Lục Triều Triều tiểu ân cần quỷ, thậm chí còn vác ghế đẩu cửa.
“Các thúc thúc bá bá ạ…”
“Các nãi nãi di di …”
Tiểu gia hỏa miệng ngọt ngây thơ, dáng một tiểu đại nhân, khiến mắt sáng rỡ vì đáng yêu.
Nàng còn lật đật mang nước mời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-239-am-sai-duong-thac.html.]
Bà chủ lầu xanh nhất thời kịp nghĩ nhiều, bận rộn tối tăm mặt mũi.
Thậm chí cả đám tiểu quan yếu ớt liễu rủ gió nâng cũng chạy lên chạy xuống tiếp đón khách.
Từng từng đều nhanh chân như gió.
“Tiểu ca ca, mau mang thêm chút hạt dưa đồ ăn vặt đây, chiêu dụ khách ăn nha.” Đừng , Lục Triều Triều khá đầu óc.
Cũng đầu óc kinh doanh gì, trong đầu nàng là chuyện ăn uống.
Tiểu quan đầu bài của Tố Vân Quán sững sờ một lát, lặng lẽ mang một đĩa lớn hoa quả.
Trong tiệm khách kín chỗ, ngoài tiệm còn xếp hàng dài.
Chu Thư Yểu đến nước mắt, quán mỹ nam của !!
…
Ngày thường các tiểu quan mặt đều chất đầy nụ , nhưng ý chạm đến đáy mắt, mà hôm nay…
Dù bận rộn, nhưng chân họ nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng ngời rực rỡ.
Khi vô khách nhân tràn cửa, Lục Triều Triều liền bên ngoài.
“Làm ăn thật nha.”
“Tửu lầu ngon thế , đáng lẽ nên đến chứ…”
Lục Triều Triều vẻ mặt mãn nguyện.
Chu Thư Yểu mồ hôi đầm đìa chui đám đông, kéo bà chủ lầu xanh sang một bên, lúc ánh mắt bà chủ đang phát sáng.
“Lâm dì , đối với…” Thật sự xin .
Bà chủ lầu xanh hưng phấn vỗ mạnh tay nàng: “Thư Yểu, con đúng là một !”
“Khó cho con ngày ngày đều đến Tố Vân Quán ngắm các ca nhi, nhưng bao giờ động đến họ.”
“Con đúng là một .”
“Thư Yểu , mở tửu lầu kiếm tiền hơn mở Tố Vân Quán nhiều!!” Bà chủ lầu xanh suýt nữa thì hưng phấn nhảy cẫng lên.
“Năm xưa mở Tố Vân Quán, vốn nghĩ sẽ trêu chọc Quán Vịt. Lão nương cũng là rộng rãi, dứt khoát mời mấy đầu bếp chuyên các món vịt về. Không ngờ, cơ duyên trời cho lớn đến .”
Trong tiệm yên tĩnh, các ca nhi xinh , yến tiệc vịt tuyệt hảo.
Thậm chí còn chiêu dụ ít thực khách.
“Chậc, con mà, ai sống phẩm giá chứ. Đừng thấy họ ăn mặc quần áo lộng lẫy, nhưng bước khỏi cánh cửa , ai mà chẳng nhổ nước bọt.”
“Không, đừng là bước khỏi cánh cửa .”
“Ngay cả những bước , mấy ai thực sự coi họ là . Họ chỉ là một món đồ, một vật cưng để giải trí. Trên mặt treo nụ , nhưng trong lòng chảy lệ.”
“Ta , cũng chẳng gì. đều là kiếm tiền, chọn cách nào phẩm giá hơn, chẳng hơn ?”
Bà chủ lầu xanh vỗ vỗ Chu Thư Yểu, giữa đôi mày ngập tràn ý .
Chậc, mở Tố Vân Quán, mỗi tháng đều đập phá mấy .
Đường đường chính chính mở một Quán Vịt, ngược kiếm tiền sạch.
Bà chủ lầu xanh lật sổ sách , mày nở mắt tươi: “Làm ăn thật nha… còn kiếm tiền hơn cả khi bà chủ lầu xanh…” Ngày thường cũng khách nhắc đến món ăn trong tiệm ngon, nhưng ngờ, ngon đến .
Chiêu Dương công chúa, đúng là nha.
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều ngoài cửa sững sờ: “Ôi chao…”
Vô kim quang đổ về phía nàng, thể ấm áp, khỏi sung sướng đến mức nào.
“Kim quang công đức…”
“Ăn một bữa cơm, còn ăn kim quang công đức ?” Lục Triều Triều trợn tròn mắt.
Tiểu gia hỏa nào , nàng đổi vận mệnh của vô .
Kiếp , đầu bài của Tố Vân Quán, vì dung mạo tuấn mỹ, mà rước họa . Cả Tố Vân Quán, một ngọn lửa thiêu rụi sạch bách.
Kiếp , họ con đường mưu sinh mới.
Dùng sắc hầu , chút phẩm giá.
Kiếm tiền bằng chính đôi tay, dù vất vả, nhưng sạch sẽ và an tâm.
Hàng mi dày của Lục Triều Triều chớp chớp, ánh nắng chiếu lên làn da nàng, tựa hồ đang phát sáng.
“Thư Yểu tỷ tỷ, tỷ còn ?”
Chu Thư Yểu liếc Tố Vân Quán: “Người trai thì luôn đáng để thưởng thức thêm chút chứ.”
“Cái mà tính là trai gì?”
“Còn bằng ca ca .”
“Xe ngựa của Đại ca, Đại ca ca ca…” Lục Triều Triều vẫy tay về phía xa.
Chu Thư Yểu lắc đầu, nhà , đương nhiên sẽ thấy .
Đứa bé hai tuổi, nào thế nào là trai?
Xe ngựa chậm rãi đến gần…