Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 258:--- Rượu không say người, người tự say ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:50
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Triều Triều, Triều Triều...” Lục Viễn Trạch vô thức lẩm bẩm tên Lục Triều Triều. , tất cả đều sai . Chẳng trách… Sau khi Triều Triều rời , Trung Dũng Hầu phủ bắt đầu xuống dốc, thật nực y vẫn xem Lục Cảnh Dao như báu vật! "Triều Triều, là phụ sai . Là của phụ , Triều Triều, cùng phụ về nhà ?" Lục Viễn Trạch xổm xuống, Lục Triều Triều, vẻ mặt dịu dàng từng thấy.
"Ngươi bớt tự vơ lấy công ! Ngươi dìm c.h.ế.t Triều Triều, dọn đường cho Lục Cảnh Dao, ngươi xứng phụ của nàng ?" "Triều Triều ngay cả gia phả còn tên, liên quan gì đến ngươi?" "Lục đại nhân đừng mà nhận vơ." Hứa thị đầy vẻ chán ghét. Lục Viễn Trạch đúng là tham lam ngu xuẩn.
Lục Viễn Trạch tức đến thổ huyết, tiếc mấy năm nay y ngay cả một tia phụ tử tình cũng từng cho Triều Triều, giờ đây ngay cả chiêu tình cảm cũng thể dùng . "Lục đại nhân, phương trượng lời với Chiêu Dương công chúa. Xin mời Lục đại nhân..." Tiểu sa di một động tác mời. Lục Viễn Trạch cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng thể đến gần Triều Triều chút nào.
Lục Viễn Trạch nghiến răng nghiến lợi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Cảnh Dao bước xuống đài cao. Tĩnh Tây Vương phi hỏi: "Sao Lục đại nhân xuống ? Chẳng , dường như duyên với đại nhân ?" "Ai da, ai da ..." Tĩnh Tây Vương phi che miệng khẽ . Lục Viễn Trạch nỗi khổ khó , ấm ức phẫn nộ. vẫn cố nén giận, hành lễ mới dám rời .
Đợi Lục Viễn Trạch xa, phương trượng trịnh trọng nhận với Lục Triều Triều: "Bần tăng gây phiền phức cho công chúa, đó là của bần tăng." Nếu lời tiên đoán năm xưa của y thúc đẩy, lẽ Lục Viễn Trạch và Hứa thị đến bước đường cùng. Hứa thị đáp lễ: "Là Vân Nương cảm tạ Thích Không pháp sư mới đúng." "Hắn nuôi ngoại thất, lòng bất chính từ ." "Dù pháp sư , cũng sẽ đưa lựa chọn tương tự. Chẳng qua, tự tìm cho một lý do hoa mỹ mà thôi." "Tất cả đều liên quan đến ngài."
Lục Triều Triều nghiêng đầu y: "Không trách ngài." "Bụng Triều Triều lớn, bụng Triều Triều thể chống thuyền." "Mắt của ngài, còn thể thấy ?" Tiểu gia hỏa vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé mặt phương trượng. Tiểu sa di mắt đỏ hoe : "Tìm khắp danh y thiên hạ, cũng vì phương trượng mù lòa. Phương trượng một chút cũng thấy ..." Lục Triều Triều "ồ" một tiếng.
"Hì hì, thì ngài là một hòa thượng nha." "Lần cứ tưởng ngài thiên vị phụ xa, còn mắng ngài là hòa thượng mù lòa chứ." Tiểu gia hỏa miệng cửa, cái gì cũng tuôn hết. "Có lẽ, ngủ một giấc dậy là thể thấy ." Lời bâng quơ của tiểu gia hỏa, ai đặt lòng.
"Triều Triều nghịch ngợm, mong pháp sư rộng lòng tha thứ." Hứa thị khỏi thở dài, cái miệng của tiểu gia hỏa thật sự thể chọc tức c.h.ế.t. Khóe mắt phương trượng khẽ giật. "Tiểu công chúa cứ phóng khoáng tự nhiên, phu nhân cần bận tâm." Phương trượng mời Hứa thị cùng lên đài kinh, Hứa thị đáp ứng. Lục Triều Triều sấp trong lòng mẫu , gà gật. Trong tiếng kinh văn, nàng chìm giấc ngủ say.
Sau khi Phật pháp thịnh hội kết thúc, phương trượng đưa tay dụi dụi mắt. "Sư phụ, mắt khỏe ? Lúc nãy giảng kinh, tử thấy dụi mắt mấy ." Tiểu sa di quan tâm hỏi. Phương trượng giọng điệu do dự: "Vi sư dường như thoáng thấy một tia sáng." "Sư phụ, chẳng lẽ thấy ?" Tiểu sa di suýt chút nữa nhảy dựng lên. "Chưa vội. Bây giờ vẫn rõ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-258-ruou-khong-say-nguoi-nguoi-tu-say.html.]
Trong lòng phương trượng dấy lên nghi hoặc. Mù lòa một cách kỳ lạ, mà hồi phục cũng kỳ lạ. Y khỏi nhớ lời của Lục Triều Triều. 'Mắng mấy tiếng hòa thượng mù lòa...' 'Có lẽ, ngủ một giấc dậy mắt sẽ sáng thôi...' Tay phương trượng đang tràng hạt khẽ khựng , trong đầu y xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Chẳng lẽ, chỉ vì nàng mắng mấy câu thôi ư??? Phương trượng nhớ kim quang công đức rực rỡ quanh nàng, sắc mặt cứng đờ... Có lẽ, thật sự là vì nàng mắng mấy câu đó. "A Di Đà Phật." Phương trượng quyết định, sẽ xem bói nữa.
Khi Lục Triều Triều mở mắt, trời về chiều. "Đại ca ca ?" Lục Triều Triều mơ màng dụi mắt, nàng đêm qua gặp ác mộng ngủ ngon, giờ đây ngủ một giấc đến tối. "Đại công tử và Lý thám hoa bạn học mời ." "Giờ phu nhân đang thiết yến chiêu đãi Dung tướng quân." "Dung tướng quân giúp Lục gia ít việc, phu nhân đặc biệt chuẩn một bàn tiệc để tạ ơn ." "Còn mời cả đại cữu gia đến bạn rượu, giờ đang uống rượu ở chính sảnh đấy."
Mèo Dịch Truyện
Cả phủ đều , Dung Triệt tướng quân thầm mến phu nhân. Chỉ là phu nhân từng gật đầu, Dung tướng quân cũng dám đến tận cửa cầu , sợ kinh động đến chủ tử. "Nô tỳ y phục cho ngài ?" Ngọc Thư hỏi. Lục Triều Triều đang định vén chăn lên, đột nhiên... Đôi mắt tiểu gia hỏa trợn tròn, ánh mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi, thậm chí còn một tia uất ức.
Ngọc Thư và Ngọc Cầm , hiểu chuyện gì. Lục Triều Triều liếc Truy Phong đang gầm giường. Tiểu gia hỏa bĩu môi, lẩm bẩm, bàn tay nhỏ chỉ về phía Truy Phong: "Truy Phong hôm nay leo lên giường của !!" "Không nha... Nô tỳ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa mà." Ngọc Cầm vẻ mặt khó hiểu. "Không đúng, đúng, Truy Phong chính là leo lên giường của đó." " Truy Phong? Ngươi leo lên giường của , còn tè lên giường của ?" Lục Triều Triều trợn mắt Truy Phong. Truy Phong ngơ ngác nàng.
Ngọc Cầm đang định gì đó, Ngọc Thư lén lút lắc đầu. "Có lẽ... lẽ thật sự là Truy Phong leo lên giường ." Ngọc Cầm lúng túng , lén chăn của nàng... Lục Triều Triều ho khan một tiếng. "Truy Phong, leo lên giường của tè nữa nha. Lần , tha thứ cho ngươi đó..." "Ngọc Cầm tỷ tỷ, mau giúp một bộ y phục ." "Y phục đều ướt hết ." Lục Triều Triều mềm mại . Vai Ngọc Cầm run rẩy, cố gắng nhịn , lấy bộ y phục mới.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lục Triều Triều mới dắt Truy Phong ngoài. "Sao Truy Phong chịu ?" Truy Phong sấp đất, bộ dạng ủ rũ chút sức sống. "Có lẽ cái nồi nặng quá..." Ngọc Thư nhỏ giọng lẩm bẩm. Lục Triều Triều thấy nó chịu , đành bỏ qua. Tiểu gia hỏa hai tuổi rưỡi, lảo đảo, chỏm tóc nhỏ đầu run run. Vừa đến cửa, đúng lúc thấy Dung Song Song đang say rượu mượn cớ tỏ tình.
"Vân Nương, dám xa cầu nàng gả cho ... ợ, chỉ hỏi một câu, nàng chiêu tế ?" Dung Triệt mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. "Ý Đình , bảo đảm, bảo đảm cả đời chỉ yêu một Vân Nương, tuyệt phụ lòng tuyệt phản bội nàng..." "Vân Nương, thể sống thiếu nàng... ợ..." "Nếu nàng, thà cô độc cả đời." "Vân Nương, từ khi gặp nàng, trong lòng còn ai khác..."
"Ta đến để chia rẽ gia đình , là đến để gia nhập gia đình . Vân Nương..." Dung Triệt kéo tay Hứa Ý Đình, một tiếng Vân Nương, hai tiếng Vân Nương. Mắt đẫm lệ đáng thương, nào còn dáng vẻ xông pha chiến trường nữa. Nghe xong, khóe mắt Hứa Ý Đình giật liên hồi. Thật ghê tởm, chậc chậc, thật ghê tởm!! Hứa thị mặt mày thẹn thùng, nhưng ánh mắt ngập tràn ý .
Lục Triều Triều khom lưng lén lút bò xuống gầm bàn. Hứa thị và Hứa Ý Đình giả vờ như thấy nàng. Triều Triều nhân lúc Dung Triệt say rượu, chộp lấy một cái đùi gà xổm bàn gặm, gặm đến nỗi miệng đầy dầu mỡ. [Hô... đùi gà cay quá cay quá, bỏ ớt ?] [Uống nước uống nước uống nước...] Nhanh như chớp, nàng vội vàng bưng một chén rượu nhỏ bàn lên, uống cạn một . Hứa thị kinh hãi! Đó là chén rượu của Dung Triệt, lúc bên trong đầy ắp một chén bạch tửu mà! Lục Triều Triều uống cạn một . [Ơ, chén rượu đựng là nước ?] [Dung thúc thúc say đến nông nỗi ?] Hứa thị??? Hứa Ý Đình??? epzww3366xs80wxxsxs yjxs3jwx8pzwxiaohongshu kanshubahmxswtbiquhe