Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 270:--- --- Dìm Sông ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắc mặt Lục Viễn Trạch khó coi đến mức khiến kinh hãi. Lục Viễn Khê ghì chặt, tài nào nhúc nhích. “Ngươi dám mạo danh cao tăng, trú ngụ trong phủ ! Ai cho ngươi lá gan lớn đến !” Lục Viễn Trạch chỉ cần nghĩ đến phát cuồng. Hắn trả giá, chỉ để hai hài tử danh chính ngôn thuận ghi gia phả. Kết quả, là nghiệt chủng!

 

Nha thị vệ đẩy mạnh xuống đất, Lục Viễn Trạch mắt đỏ ngầu, trợn trừng thị. “Chúng cấu kết từ khi nào? Ngươi nếu thành thật khai báo, sẽ tha cho ngươi khỏi c.h.ế.t!” Giọng Lục Viễn Trạch thô nặng, thở hổn hển từng ngụm khí lớn. Hắn giật giật vạt áo, tựa hồ lồng n.g.ự.c nặng trĩu, khó bề thở nổi.

 

Nha kinh hãi sang phu nhân. Bùi thị đ.á.n.h cho mặt mày bầm tím, còn sức mà đoái hoài đến thị.

 

Lục Viễn Trạch một cước đạp lên mặt nha : “Khế ước bán của ngươi vẫn còn trong phủ đúng ? Cha ngươi cũng đang ở trong phủ chứ gì?” Nha chợt run b.ắ.n cả .

 

“Khi lên kinh, hai bọn họ sớm quen đường . Chỉ là lúc hai vẫn nảy sinh tình cảm, chỉ...”

 

“Chỉ khi phu nhân kim ốc tàng kiều, chịu ủy khuất, mới xuất hiện.”

 

“Hắn đối với phu nhân vô cùng chu đáo, lâu dần, phu nhân liền để ý đến .”

 

“Cầu lão gia tha cho nhà nô tỳ, họ nào .” Nha quỳ rạp đất, ngừng dập đầu.

 

Lục Viễn Trạch đau đến tê dại trong lòng: “Cảnh Hoài...”

 

Mèo Dịch Truyện

“Là cốt nhục của .” Nha lóc, chỉ tay về phía Lục Viễn Khê.

 

“Vì phù hợp với thời gian ân ái, thị cố tình mua chuộc đại phu, rằng thai nhi nhỏ hơn một tháng. Ngài ngỡ Cảnh Hoài thiếu gia sinh non, nhưng thực chất, đó là thai nhi đủ tháng.”

 

“Thậm chí, vì thai nhi quá lớn, thị kiềm chế ăn uống suốt. Tất cả chỉ để phù hợp với dáng vẻ của một hài tử sinh non.”

 

Thân hình Lục Viễn Trạch đột nhiên chao đảo, tựa hồ một đòn nặng giáng xuống, đ.á.n.h nát tan kỳ vọng đáng thương của .

 

Hài tử, cốt nhục của .

 

Nha c.ắ.n chặt môi, dám cất lời.

 

“Cảnh Dao cũng , đúng ?” Lục Viễn Trạch nghiến chặt răng, giọng thốt tựa ác ma từ địa ngục. Nha khó nhọc gật đầu.

 

“Hay lắm, Bùi Giao Giao, ngươi thật sự !” Lục Viễn Trạch trông chẳng khác nào ác ma. “Ngươi dám ? Ngươi dám!”

 

“Cái tiện nhân bất thủ phụ đạo nhà ngươi, dìm ngươi xuống hồ! Ta cái mạng của ngươi!” Lục Viễn Trạch phát điên, rõ ràng tức đến mất trí .

 

“Phụ , phụ , cầu xin đừng tổn thương nương . Phụ ...”

 

“Phụ , Cảnh Dao nhận , chỉ mới là phụ của Cảnh Dao. Phụ , cầu xin tha cho nương ...” Lục Cảnh Dao rống tiến lên ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lục Viễn Trạch. “Là tên giặc lừa nàng, tất cả đều là của tên giặc.”

 

“Cút ngay! Cái nghiệt chướng nhà ngươi, dám vọng tưởng so bì cùng Triều Triều của ! Nghiệt chủng, ngươi là nghiệt chủng!” Lục Viễn Trạch một cước đá nàng văng , Lục Cảnh Dao đập mạnh tường, đau đớn kêu gào.

 

“Cảnh Dao, Dao Dao! Lục Viễn Trạch, ngươi còn là con ? Con bé chỉ là một hài tử còn đầy ba tuổi!” Bùi thị bò tới, nhưng Lục Viễn Trạch giẫm chặt cứng. “Dẫu cốt nhục của ngươi, nhưng con bé gọi ngươi là phụ mấy năm ! Ngươi thể nhẫn tâm đến thế?”

 

Lục Viễn Trạch thần sắc lạnh nhạt: “Nhẫn tâm? Ngươi đuổi vợ con , để nghiệt chủng ghi gia phả, rốt cuộc ai mới là kẻ nhẫn tâm hơn?” “Nàng chẳng cốt nhục của , tính là hài tử kiểu gì?” “Tuổi còn nhỏ giúp ngươi tranh sủng, giúp Lục Cảnh Hoài gian lận, là loại yêu nghiệt gì nữa!” Lục Viễn Trạch giễu cợt.

 

“Người , bắt gian phu dâm phụ , ngày mai dìm chúng xuống hồ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-270-dim-song.html.]

 

“Không, ngươi thể dìm xuống hồ! Lục Viễn Trạch, ngươi thể dìm xuống hồ!” Sắc mặt Bùi thị đại biến, nhưng Lục Viễn Trạch chỉ sai bịt miệng thị, giam giữ nghiêm ngặt.

 

Lục Viễn Khê suốt quá trình khóe môi đều mỉm , dẫu Lục Viễn Trạch sai trượng phạt, vẫn mỉm như thường.

 

Hai nửa sống nửa c.h.ế.t giam trong nhà củi.

 

Lục Cảnh Dao mặt đất, nha nô bộc ai dám giúp nàng . Chỉ trơ mắt nàng , lảo đảo trở về tẩm phòng của Bùi thị.

 

Trằn trọc cả một đêm, trời dần sáng. Lục Viễn Trạch thức trắng đêm, sân viện tan hoang lộn xộn, như như .

 

Hai năm , thê tử hiền lương, con cái đủ đầy, trong phủ tề chỉnh ngăn nắp. Dẫu hồi phủ bất cứ lúc nào, trong nhà đều là khung cảnh vui vẻ, ấm áp an lành.

 

Giờ đây...

 

Phủ gia cảnh bần hàn, thê tử hòa ly, con cái ly tâm, gia cảnh tiêu điều. Mẫu thì bại liệt, lở loét, chỉ còn thoi thóp một tàn. Hài tử mà hằng tâm niệm niệm, là nghiệt chủng do Bùi thị tư tình mà .

 

Nghiệt chướng a. Hắc hắc hắc, nghiệt chướng a.

 

Lục Viễn Trạch nước mắt giàn giụa, chẳng từ khi nào, bước đến cửa phủ Hứa thị. Cũng chẳng rõ bao lâu, chỉ ngây dại ngước cánh cửa .

 

Giờ đây trời rạng sáng, đại môn mở rộng, Hứa thị tay cầm lò sưởi, tiễn nhi tử trong triều phục lên mã xa. Nhi tử lớn khôn, mày mắt thanh tú, tựa hệt Hứa thị. Khóe mắt khóe mày toát lên vẻ ôn hòa: “Nương, mau trở về , cần tiễn nữa. Sáng sớm se lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

 

Đợi mã xa của nhi tử rời , Dung tướng quân nhà bên liền lén lút bước đến bên cạnh Hứa thị. “Hắc hắc, ngày mai sẽ đến cầu .”

 

“Cái ... cái ...” Dung Triệt gãi gãi đầu, tựa hồ vô cùng ngại ngùng. “Cha nhờ hỏi, đến nhập chuế thể mang theo cha ? Họ ở nhà chúng , sẽ ở nhà bên cạnh. , là ở nhà bên cạnh...”

 

Hứa thị phụt thành tiếng. “Tự nhiên thể.”

 

“Thật ? Vân Nương, nàng thật sự quá đỗi bụng!!” Dung Triệt hoan hỉ đến mức suýt thì nhảy cẫng lên.

 

Lục Viễn Trạch trong lòng chua chát, tài nào rõ tâm thái của lúc . Rõ ràng, tất thảy những điều , đều là của riêng . Hắn từng chê Hứa thị quá đỗi đoan trang, bằng Bùi thị kiều diễm linh động. Thế nhưng, thứ mà ghét bỏ là chí ái của Dung Triệt. Hắn tựa như con chuột cống, lén lút dò xét cuộc sống của Hứa thị.

 

Dung Triệt hoan hoan hỉ hỉ trở về nhà thanh điểm tài vật. Mẫu , cầu thành ý. Thế nên, tiền dưỡng lão của Trấn Quốc Công phủ đều lấy . Lão Trấn Quốc Công chần chừ mãi, cuối cùng cũng đành lấy tư phòng tiền giấu mấy chục năm. Lại còn lão thái thái bạo hành một trận.

 

Khoảnh khắc , Lục Viễn Trạch bóng dáng Hứa thị, bước chân tựa hồ nặng ngàn cân. Râu ria xồm xoàm, dung mạo tiều tụy, còn phong quang thuở .

 

Hứa thị đầu, liền trông thấy Lục Viễn Trạch. Nụ gương mặt nàng đột nhiên tắt ngúm, khiến Lục Viễn Trạch trong lòng chua xót thôi.

 

“Vân Nương...”

 

“Đồ xúi quẩy, ngươi còn đến đây gì? Hại nhà chúng còn đủ ?!” Đăng Chi giận dữ trợn mắt . Nàng tận mắt chứng kiến một tấm chân tình của Hứa Thời Vân chà đạp, đương nhiên vô cùng tức giận.

 

Trước đại môn, Lục Triều Triều ló cái đầu nhỏ, dựng tai lên lén. “Vân Nương, đều là của . Nàng , Bùi thị đáng c.h.ế.t , nàng ?” Lục Viễn Trạch tức đến nắm chặt quyền, lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng. “Bùi thị cắm sừng !! Lục Cảnh Hoài, Lục Cảnh Dao bộ đều là nghiệt chủng!!” “Chúng cốt nhục của !!” “Vân Nương, chúng bộ đều cốt nhục của !!” Lục Viễn Trạch rống lên từng tiếng, tựa hồ máu.

 

Đăng Chi đột nhiên trợn trừng mắt, vốn dĩ định gọi đuổi Lục Viễn Trạch . Khoảnh khắc , ánh mắt nàng khẽ động chút dấu vết, các thị vệ vội vã chạy tới liền còn dám tiến gần. Ánh mắt nàng chăm chú . Chuyện lớn cần tường tận!

 

 

Loading...