Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 272:--- Đệ đệ cùng cha khác mẹ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:09
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Viễn Trạch khẽ run rẩy bàn tay. “Huyết mạch Lục gia? Là ý gì?”

 

“Phụ chỉ mỗi là con trai, huyết mạch Lục gia từ ? Tộc trưởng, thể bao che kẻ ngoài!! Hắn loạn huyết mạch Lục gia, nhất định dìm và tiện nhân xuống ao!” Ánh mắt Lục Viễn Trạch tràn đầy vẻ hiểm độc.

 

Giờ đây, sớm cơn phẫn nộ và sự phản bội cho đầu óc choáng váng. Hắn vì Bùi thị và đôi nghiệt chủng mà đuổi con ruột khỏi nhà, cam tâm cho !!

 

Tộc trưởng vuốt râu, phía một lão giả rút gia phả. “Đây là gia phả phụng thờ ở Thanh Khê, mang đến đây là khi ngươi đòi hòa ly, đuổi con cái khỏi nhà.” Tộc trưởng thở dài.

 

Hứa thị là một phu nhân hiền thục hiếm thấy, Nghiễn Thư cũng là thiên tài trời ban.

 

“Lần ngươi tự tay gạch tên con cái khỏi gia phả, ngươi từng lật thêm một trang xem thử ?” Tộc trưởng , ánh mắt tràn đầy sự đau lòng. “Lão Hầu gia khi tạ thế, từng nắm tay , tư chất ngươi bình thường, bảo lão trạch trông nom, chỉ dẫn nhiều hơn. ngươi lời? Một gia đình như , để ngươi hủy hoại, thành nông nỗi .”

 

Lão tộc trưởng thở dài một tiếng, lật gia phả sang một trang phía . “Ngươi hãy xem, gia phả chi mạch của ngươi. Xem thật kỹ !!”

 

Lục Viễn Trạch tộc trưởng đến mất hết thể diện, run rẩy từng hàng trong gia phả.

 

Phụ Lục Bảo Phong, trưởng tử Lục Viễn Trạch, trưởng nữ Lục Vãn Ý.

 

Thứ tử…

 

Thứ tử Lục Viễn Khê!!!

 

“Thứ tử, Lục Viễn Khê? Cha thứ tử? Không thể nào! Hậu viện của cha vốn trong sạch, hề thất thông phòng, thứ tử!! Tộc trưởng, đừng kẻ tiểu nhân lừa gạt!” Lục Viễn Trạch chỉ cảm thấy chịu đựng nỗi sỉ nhục tột cùng, phẫn nộ trừng mắt Lục Viễn Khê.

 

“Mẫu ngươi là nguyên phối phu nhân cùng lão Hầu gia đồng cam cộng khổ. Lão Hầu gia chinh chiến bên ngoài, tất cả tiền thưởng đều gửi về nhà, bà liền tự mua cho mấy tiểu nha . Trong đó một tiểu nha xinh , tên là Xảo Nương.”

 

“Năm đó khi kinh, bà mắt với dung mạo kiều diễm của Xảo Nương, thường xuyên hành hạ nàng.”

 

“Sau khi kinh, lão Hầu gia lập nhiều chiến công hiển hách, phong Hầu gia. Thường đồng liêu tặng mỹ nhân, dù lão Hầu gia từ chối, nhưng ngươi chuyện vẫn ầm ĩ.”

 

“Lại sợ lão Hầu gia hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, bà đành c.ắ.n răng, đưa Xảo Nương cho lão Hầu gia thông phòng.”

 

lão Hầu gia tính tình cương trực, từ chối vô . Mẹ ngươi liền dụ dỗ đến phòng uống rượu, bỏ t.h.u.ố.c rượu của , khiến và Xảo Nương thành chuyện.”

 

“Nếu chỉ đến đây thì thôi .”

Mèo Dịch Truyện

 

“Lão thái thái đó hối hận, khi phát hiện Xảo Nương mang thai, càng lớn chuyện. Bà dìm Xảo Nương xuống sông hộ thành.”

 

“May mắn thương nhân ngang cứu giúp, lúc hấp hối, Xảo Nương sinh hạ Lục Viễn Khê.”

 

“Xảo Nương gắng gượng đến thở cuối cùng, giao đứa bé cho lão Hầu gia. Lão Hầu gia còn cách nào khác, liền nuôi đứa bé ở Thanh Khê. Viễn Khê là do lão Hầu gia đích ôm đến lão trạch, giao phó tay chúng .” Tộc trưởng kiên định .

 

Lục Viễn Trạch sớm lạnh toát cả , vẻ mặt ngây dại.

 

“Mỗi năm đòi tiền Hầu phủ, một là để an ủi các thương binh năm xưa theo Hầu gia đ.á.n.h trận, hai là…” Tộc trưởng liếc Lục Viễn Khê.

 

“Hai là, để nuôi dưỡng thứ của ngươi.”

 

“Dù lão thái thái phận cao, nhưng lão Hầu gia từng nghĩ đến việc cưới thêm. Tước vị, từ đầu đến cuối chỉ giữ cho ngươi. Sau ngươi cưới Hứa thị, lão Hầu gia còn khen ngợi, thành tựu lớn nhất đời ngươi chính là cưới một vợ . đáng tiếc, ngươi chẳng trân trọng.” Tộc trưởng thở dài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-272-de-de-cung-cha-khac-me.html.]

“Lão Hầu gia thấy với mẫu tử Xảo Nương, mỗi năm đều về Thanh Khê ở một thời gian ngắn.”

 

“Ngươi thể g.i.ế.c , là thứ của ngươi, là cùng cha khác với ngươi!”

 

21_Lục Viễn Trạch tức đến choáng váng đầu óc, một thứ ! Hắn chỉ lão tộc trưởng, chỉ Lục Viễn Khê, ngón tay run lẩy bẩy. “Thứ ? Nực ! Hắn ngủ với tẩu tẩu của đích , đây tính là thứ kiểu gì? Một tiện tỳ sinh đứa tiện chủng, cũng xứng thứ của !” Lục Viễn Trạch lớn tiếng mắng nhiếc, một thứ như !!

 

Tất cả những điều khiến hận đến mắt đỏ ngầu. Lục Viễn Khê, tên gian phu , là thứ của .

 

“Thứ thì ? Cũng dìm xuống ao! Ta nhất định tha cho bọn chúng!” Thứ thì , vẫn dìm xuống ao! “Không chỉ , ngay cả đôi nghiệt chủng cũng dìm xuống ao! Con của gian phu tiện phụ, xứng sống!” Lục Viễn Trạch mặt đầy sát ý.

 

Năm xưa yêu bao nhiêu, nay hận bấy nhiêu.

 

Lục Viễn Khê vẻ mặt thản nhiên, khóe môi khẽ nở nụ nhạt. “Đích , vẫn nên để một chút huyết mạch cho Lục gia .”

 

“Phụ tính toán chuyện cho , thể để Lục gia tuyệt tự chứ? Lục Nghiễn Thư, Lục Chính Việt, Lục Nguyên Tiêu, Lục Triều Triều, ba trai một gái đều đuổi khỏi nhà, nếu giờ dìm Cảnh Hoài Cảnh Dao xuống ao, Lục gia chẳng sẽ đoạn tuyệt huyết mạch, tuyệt hậu !” Lục Viễn Khê khiêu khích .

 

Lục Viễn Trạch tức đến cực điểm bật . “Ta còn trẻ, vẫn thể sinh con, tuyệt hậu !”

 

“Đừng hòng để huyết mạch dơ bẩn hạ tiện của ngươi bước chân cửa lớn Lục gia!”

 

Bùi thị bỗng run rẩy, dám mắt Lục Viễn Trạch. “Thế ư? Đích còn thể sinh ư? Hay là xin thái y đến xem thử, xem Đại ca rốt cuộc còn thể sinh .” Khóe miệng nam nhân cong lên một nụ .

 

Lục Viễn Trạch chợt nhớ lời của Hứa thị. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy chút bất an. “Ngươi tìm thái y là thái y ư? Thật sự cho rằng thái y dễ mời đến ?” Lục Viễn Trạch cố gắng nặn một nụ lạnh.

 

Vừa dứt lời, bên bờ sông hộ thành liền lượt giơ tay. “Ta… … khụ khụ, ngang qua đây, nếu cần, lão phu thể khám bệnh cho Lục đại nhân.”

 

“Còn nữa, hôm nay khéo thành, thật là trùng hợp…”

 

Viện sứ lặng lẽ giơ tay: “Ta là Viện sứ Thái Y Viện, ừm… ngang qua đây, nếu Lục đại nhân cần, thể miễn phí khám bệnh cho đại nhân.”

 

Viện sứ tóc râu bạc phơ lặng lẽ xỏ giày . Nghe , Lục đại nhân vì chân ái mà hòa ly với chính thê, gạch tên con cái khỏi gia phả, ngoại thất cắm sừng, còn chạy đến mức rớt cả giày.

 

Lục Viễn Trạch??!! Hắn chợt ngẩng đầu, về phía sông hộ thành. Hai bên bờ sông hộ thành, đông nghịt, đầu chen chúc, vô bách tính vây xem. Trong đó, còn xen lẫn ít đồng liêu. Lục Viễn Trạch chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

 

Lục Viễn Khê chắp tay về phía các thái y: “Làm phiền chư vị đại nhân, đa tạ.”

 

“Vị đích của , dùng t.h.u.ố.c hai năm , , thể thành bộ dạng gì.”

 

Tim Lục Viễn Trạch đập thình thịch như trống. Ánh mắt sắc như dao, về phía Bùi thị. Bùi thị rụt đầu , dám .

 

“Làm phiền Lục đại nhân để lộ cổ tay.” Ba thái y lượt tiến lên, Viện sứ sắc mặt Lục Viễn Trạch, khẽ nhíu mày.

 

Thái y bắt mạch xong, trầm ngâm một lát. “Lục đại nhân, dùng t.h.u.ố.c lâu ngày ?” Thái y hỏi.

 

Sắc mặt Lục Viễn Trạch cứng , cố nén cơn giận gật đầu: “Phải, mấy hôm lấy một ít t.h.u.ố.c bổ, nhưng giờ còn vấn đề gì lớn.”

 

“Bụng đại nhân cách rốn ba tấc, thường xuyên cảm thấy lạnh, se lạnh ?”

 

“Ban đêm mất ngủ, mơ nhiều, mồ hôi lạnh ngừng ?”

 

 

Loading...