Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 289:--- Ngươi Thích Ăn Chay ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:25
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hung thú ngạo nghễ xuống Lục Triều Triều. Thuở ấu thơ, nó từng gặp một kẻ điên. A, một kẻ điên cường đại bệnh! Kẻ điên cho nó ăn thịt , mỗi ngày bắt nó ăn chay. Ngươi thể tưởng tượng ? Một hung thú lấy thức ăn ăn chay hàng trăm năm!! Thỉnh thoảng còn cho nó hưởng sương gió mưa móc, ăn hoa ăn cỏ để luyện tình cảm. Thậm chí mỗi ngày còn đ.á.n.h răng sạch sẽ. Trời ạ, rõ ràng nó chín cái đầu, mà cứ lẳng lặng dám để lộ . Sáng tối đều đ.á.n.h răng, chín cái đầu chín cái miệng, một ngày đ.á.n.h mười tám ! Nó chịu thấu! Suốt ngày nó giả một con rắn nhỏ bình thường mà sống qua ngày. Những năm đó, nó thở như lan, đến cả đ.á.n.h rắm cũng thơm. Ồ, nàng còn tự đặt cho một biệt hiệu.
Hung thú đột nhiên rùng , vì nghĩ đến sát thần ? Khó khăn lắm nó mới đợi sát thần tế trời, tự giành tự do, nên nghĩ đến sát thần! Giờ khắc , đôi mắt Tương Liễu đỏ rực, rõ ràng toát vài phần sát ý. Đứa trẻ hình bé nhỏ, tỏa mùi sữa non, giờ phút đang khó khăn nhón chân, giơ lên một lát củ cải đỏ. Chín cái đầu của Tương Liễu uốn cong, rủ xuống mặt Lục Triều Triều. Khiến mà gần như nín thở. Hứa thị cách Lục Triều Triều chỉ ba bước chân, thấy cảnh tượng thì kinh hãi đến mềm nhũn cả , dám gần, sợ hãi chọc giận hung thú.
“Vân nương, nàng đừng sợ, đây.” Dung Triệt đỡ lấy Vân nương. Hắn che chắn mặt Vân nương.
【Sao cứ thấy cửu đầu xà quen mắt thế nhỉ?】
【Hình như từng gặp ở đó ?】
Lục Triều Triều nghiêng đầu, hoài nghi cửu đầu xà. trong ký ức của nàng hung thú nào xí và tàn nhẫn đến thế? Nàng đây từng nhặt một con rắn. Ồ, cũng hẳn là nhặt . Dù cũng là chính g.i.ế.c c.h.ế.t nó tàn bạo, nhặt nó từ ổ. Con rắn đó mới sinh, hồng hào, quanh còn vương vít những tia sét. Nó thường biến thành chiếc vòng nhỏ quấn cổ tay nàng. Ồ, nó ăn thịt. Chỉ ăn chay. Ưa thích gió trong mưa móc, cả thơm lừng. Lục Triều Triều còn đặt cho nó cái tên là Hương Hương.
“Lạ thật, hình như gặp ngươi ở đó ?” Lục Triều Triều khẽ lầm bầm. “Tại thấy quen thuộc đến ?”
Cửu đầu xà nhe răng, từng giọt nước dãi nhỏ xuống, ăn mòn mặt đất. Khiến mà kinh hãi.
“Ngươi thật sự ăn chay ? Ta cũng từng nuôi một con rắn nhỏ, nó đáng yêu lắm, thích ăn chay…” Lục Triều Triều lẩm bẩm. “Bắp cải, rau xanh, củ cải nó đều ăn, bao giờ ăn thịt cả.” Lục Triều Triều vẻ mặt hài lòng. “Ngươi ăn chay nhiều, đ.á.n.h răng nhiều , xem ngươi hôi thối đến mức nào kìa.”
“Nàng tưởng là ai chứ? Hoàng thất Bắc Chiêu cưng chiều nàng , thật sự tưởng Tương Liễu cũng chiều chuộng nàng ?” Nam Mộ Bạch bĩu môi về phía Lục Triều Triều, Minh đại nhân trong lòng ẩn chứa bất mãn.
“Hoàng tôn điện hạ, Chiêu Dương công chúa còn đầy ba tuổi, nếu chọc giận Tương Liễu thì ?” Minh đại nhân khẽ nắm chặt tay.
“Đó là phận của nàng . Nàng tự xông để giáo huấn Tương Liễu đại nhân, đó là nàng đáng đời.” Nam Mộ Bạch sắc mặt nhạt nhẽo.
Minh đại nhân cau chặt mày, cả căng thẳng. Đầu ngón tay se se một tia thần lực, cây xanh phía khẽ rung động, đây là sinh mệnh chi lực duy nhất thể điều động. Hắn chăm chú giữa. Hứa thị mềm nhũn cả tại chỗ, tim nàng như nhảy khỏi cổ họng. Hoàng đế chuẩn sẵn sàng x.é to.ạc mặt nạ với Nam Quốc.
“Ngươi đ.á.n.h răng nhiều , ngươi chín cái đầu, chín cái miệng, càng siêng đ.á.n.h răng hơn nữa chứ. Bằng thì hôi thối chừng nào…”
“Triều Triều sáng tối đều đ.á.n.h răng đấy.”
“Ngươi là đ.á.n.h răng ?”
“Ta thể dạy ngươi đó.” Lục Triều Triều toét miệng trộm, phát hiện đôi mắt rắn lạnh lẽo, há to miệng hung hăng c.ắ.n về phía nàng.
“Con rắn nhỏ nuôi , nó đ.á.n.h răng lắm đó. Dùng đuôi cuốn cành liễu, chải sạch sẽ tinh tươm, còn phun hương thơm ngát nữa. Ồ, đúng , ngươi con rắn nhỏ của tên là gì ? Nó tên là…” Mắt rắn lạnh lẽo, há to miệng máu, đột ngột c.ắ.n về phía nàng.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-289-nguoi-thich-an-chay.html.]
“A!!!” Tiếng thét kinh hãi vang lên khắp hiện trường.
Hứa thị như điên dại bò dậy, vô mũi tên sắc bén b.ắ.n về phía cửu đầu xà. Dung Triệt càng liều mạng xông đến mặt Lục Triều Triều...
“Hương Hương.” Tiểu gia hỏa lông mày cong cong, giọng non nớt còn mang theo vài phần mềm mại ngọt ngào.
Miệng m.á.u há to, dừng đỉnh đầu nàng. Khoảnh khắc , trong đôi mắt rắn dường như xuất hiện một tia mờ mịt. Vô mũi tên sắc bén rơi xuống nó, nhưng đều rớt xuống đất, hề hấn gì. Hoàn xuyên thủng vảy nó. Hai chữ “Hương Hương” dường như là tử huyệt của nó, dường như là nỗi sợ hãi từ tận linh hồn. Chín cái đầu rắn đột ngột run rẩy, ngơ ngác tiểu nhân nhi mặt.
“Con rắn nhỏ của tên là Hương Hương đó. Hồng hào, mềm mại, siêu sạch sẽ. Thích ăn chay, thích nhảy múa, thích kinh Phật, đúng , mỗi ngày sáng tối đều đ.á.n.h răng. Cũng giờ nó ? Ai…” Lục Triều Triều nhớ đến Hương Hương, nụ mặt nàng tối vài phần. “Ta nhớ nó lắm. Thế nào cũng ngày sẽ tìm nó.”
“Nó nhất định nhớ .” Tương Liễu đột nhiên rùng .
Lục Triều Triều ngẩng đầu: “Ngươi há miệng to thế là để ăn củ cải đỏ ? Hương Hương của cũng thích ăn củ cải đỏ…”
“Cả bắp cải trắng, m.ô.n.g gà nữa…”
【Thật sự duyên đó, những thứ ăn, Hương Hương đều thích ăn. Giống như Truy Phong …】
Mí mắt Nam Mộ Bạch giật liên hồi. “Vô lý! Bắp cải trắng, m.ô.n.g gà, củ cải đỏ, vân vân, đều là những thứ Tương Liễu đại nhân ghét nhất!! Vừa thấy là cực kỳ cuồng bạo!”
giờ phút … Tương Liễu đại nhân vốn nên cuồng bạo, cúi thấp cái đầu cao quý của , nhanh chóng ngậm lấy miếng củ cải đỏ từ tay Lục Triều Triều. Tuy còn đủ nhét kẽ răng, nhưng nó vẫn tượng trưng mà chóp chép miệng. Ngoan ngoãn hiền lành. Lục Triều Triều nở nụ : “Ngươi cũng thích ăn ? Tuyệt vời quá, cho ngươi ăn…” Lục Triều Triều loạng choạng chạy về, Hứa thị kéo cũng giữ . Tay trái một đĩa bắp cải ngọc bích, tay một đĩa củ cải pha lê. Toàn bộ đều là những thứ nàng ghét.
“Ấy, đợi …” Hoàng đế vẻ mặt ngây ngốc.
Lục Triều Triều để ý, nhanh chóng gắp củ cải và bắp cải, đút cho hung thú. Hung thú còn nhe răng trợn mắt, giờ phút hiền lành như Truy Phong, , còn ngoan ngoãn hơn cả Truy Phong một chút.
“Sao chỉ cho ngươi ăn thôi? Ngươi chín cái đầu, xếp hàng , nếm thử mùi vị xem nào.” Lục Triều Triều dùng một chiếc đũa gõ cái đầu rắn ở giữa, khiến Minh đại nhân nhe răng. Hoàng đế Nam Quốc còn chẳng dám gõ đầu nó.
Nam Mộ Bạch tức đến đỏ cả mắt: “Làm thể?! Không thể nào!! Cổ thư ghi chép, hung thú Tương Liễu lấy thức ăn, bản tính tàn bạo, … thể ăn chay !!”
“Ngươi mù ? Nó ăn vui vẻ đó chứ.” Nam Mộ Bạch trông như chịu một kích thích lớn. “Đây chính là huyết mạch hung thú cao quý thời thượng cổ!!”
“Nhớ sáng tối đ.á.n.h răng đó, gặp mặt sẽ kiểm tra. Nếu ngoan…” Lục Triều Triều khẽ nhíu mày, hung thú cả khẽ run rẩy.
“Ngon ?” Chín cái đầu nhanh chóng gật gù, chẳng còn chút kiêu ngạo tàn bạo nào mặt hoàng thất Nam Quốc. Nam Mộ Bạch sớm ngây dại. “Rốt cuộc, vấn đề ở ?”